Tinh Thần Biến

Chương 2: Q.14 - Chương 2: Vũ Hoàng chi tử






- Bát cấp yêu đế đó để ta ra đối phó!

Vũ Hoàng cười nhạt nói.

Lời vừa nói xong, Bằng Ma Hoàng, Vũ Hoàng, Huyền Đế, Ngao Khô, Lưu Đồ năm người không hẹn mà đồng thời hoá thành năm đạo lưu quang, cực tốc hướng phía dưới Thanh Lưu Uyển bay tới, Vũ Hoàng tập trung đối phó Ốc Lam.

Ốc Lam thân hình đứng thẳng giống như trường thương, lẳng lặng nhìn Vũ Hoàng đang từ xa bay tới.

- Đã rất lâu không xuất thủ rồi.

Ốc Lam khoé miệng treo một nụ cười nhạt.

Quyền phải thu vào cạnh eo lưng, Ốc Lam toàn thân bắt đầu chầm chậm phóng thích ra hắc sắc u quang, thoạt nhìn qua, toàn thân Ốc Lam giống như bao phủ một tầng hắc sắc dịch thể.

- Bát cấp Yêu Đế cũng dám cùng ta ngạnh kháng, tìm chết.

Vũ Hoàng thấy Ốc Lam như vậy, trong tâm không khỏi nổi lên một tia nộ khí, Cảnh Hoàng kiếm trong tay tỏa ra luồng kiếm mang, xé rách không khí, gần như trong nháy mắt đã tới trước mặt Ốc Lam.

Ốc Lam đứng yên như cũ, hữu quyền vẫn thu tại eo lưng, hốt nhiên -- --

Thời gian phảng phất như ngừng lại, không gian phảng phất như bị đóng băng, quyền phải đó rất rõ ràng, tựa hồ được đánh ra với một tốc độ cực kì chậm, xuyên thấu không gian, va chạm với Cảnh Hoàng kiếm.

Quyền đầu của Ốc Lam rất bình thường, chỉ là bên ngoài quyền đầu có bao phủ hắc sắc vật chất lưu chuyển, do đó trở nên không bình thường.

Cảnh Hoàng Kiếm và quyền đầu của Ốc Lam chánh diện va chạm.

"Ca sát~~~" Cảnh Hoàng Kiếm phảng phất giống như miếng sắt dễ vỡ đột nhiên toái liệt thành bảy, tám mảnh, mảnh vỡ theo bốn phương tám hướng chầm chậm tản khai. Mà quyền đầu của Ốc Lam vẫn tiếp tục tiến về phía trước.

"Bồng!"

Quyền đầu đâm xuyên qua bụng Vũ Hoàng.

.......

Im lặng. Im lặng đến mức tiếng tim đập của mọi người phảng phất như tiếng sét nổ giáng xuống, tất cả những người tại trường đều ngẩn ngơ nhìn Ốc Lam, bao gồm cả Bằng Ma Hoàng chuẩn bị đi bắt Bách Linh.

Đường đường cửu cấp tiên đế Vũ Hoàng, bất ngờ dưới quyền của một gã bát cấp yêu đế cũng không tránh được một chiêu. Thậm chí... ngay cả trung phẩm thần khí 'Cảnh Hoàng kiếm' cũng bị một quyền này đập tan tành, quyền đầu của gã yêu đế này là gì vậy?

- Là Long Hoàng sao, hoặc giả nói cùng một dạng giống Long Hoàng?

Bằng Ma Hoàng ngây ngốc.

Vũ Hoàng bản thân cũng khó thể tin được nhìn vào cái lỗ lớn trên bụng mình, lúc này Ốc Lam đang nắm trong tay một nguyên anh, nguyên anh này sớm bị hắc quang trong tay Ốc Lam xuyên thủng rồi.

- Ngươi. Ngươi...

Vũ Hoàng căn bản nói không ra lời.

Lúc này trong đầu Vũ Hoàng hiện lướt qua hàng loạt hình ảnh, những ngày bắt đầu khổ tu năm xưa, được người đời coi là thiên tài, khí thế hào hùng, những ngày xông pha tiêu sái nơi tiên giới, rồi cả thời gian tương ái cùng Huyền Hi, ngày trở thành cao thủ đế cấp cuồng ngạo, trở thành tiên giới Vũ Hoàng, tề danh với bọn Thanh Đế ở ngôi chí tôn hiển hách.

Thế nhưng tất cả những điều này đều tan thành mây khói.

Không quản cái gì hoành đồ tráng chí, chẳng kể mơ ước gì hướng về thần giới, tất cả đều theo một quyền này mà tan tành rồi, tại thời khắc trước khi chết, ánh mắt Vũ Hoàng hướng về Huyền Đế phía xa, thê tử Huyền Hi của hắn!

- Không!!!

Thanh âm cực kì thê lệ đó từ miệng Huyền Hi phát ra. Mang theo một tia lệ châu sắc hồng từ từ lăn xuống. Vũ Hoàng cảm thấy linh hồn của mình dưới sự bao khoả của một đoàn hắc quang, đang từ từ tiêu tán.

Trước lúc ý thức mơ hồ, Vũ Hoàng tựa hồ nhìn thấy một thân hình.

Cái kẻ có tốc độ tu luyện phải nói là kỳ tích đó, chính là kẻ đã kéo hắn xuống khỏi địa vị đỉnh cao, khiến hắn không chỉ một lần gặp ác mộng.

"Tần... Vũ..." ý thức cuối cùng của Vũ Hoàng nhẹ lướt qua hai từ này, rồi theo đó hoàn toàn tiêu tán.

"Oanh!"

Thân thể Vũ Hoàng nặng nề ngã xuống, đập xuống mặt đất. Tiếng vang đó phảng phất giống như đập vào trong tâm tạng của mọi người. Tất cả mọi người đều qua một lúc mới có phản ứng, mà giờ phút này... Quách Phàm, Bách Linh, Hắc Đồng mấy người đã bị thu nhập vào Khương Lan Giới.

Tần Vũ đứng bên cạnh Ốc Lam.

- Ốc Lam quả nhiên rất mạnh.

Tần Vũ nhìn Ốc Lam bên cạnh, trong tâm chấn động. Gã Ốc Lam đến từ thần giới này, linh hồn cảnh giới bất quá mới bát cấp yêu đế, ai mà nghĩ được ngay cả trung phẩm thần khí lại bị một quyền đấm vỡ, độ cứng của quyền đầu rốt cuộc mạnh bao nhiêu?

Tần Vũ tin rằng, một quyền của Ốc Lam tuyệt đối có thể đập tan thân thể của mình.

Cho dù bản thân tại Khương Lan giới một năm trước, "Cửu Chuyển Ám Kim Thân" đạp nhập tầng thứ tám. Hiện giờ toàn thân mình trình độ kiên ngạnh có thể so với trung phẩm thần khí, thế nhưng Ốc Lam dễ dàng đấm vỡ Cảnh Hoàng Kiếm, cũng là trung phẩm thần khí a.

- Quá mạnh!

Tần Vũ cảm thấy hô hấp bản thân có chút khó khăn.

Trong những người mà mình biết, hình như chỉ có Thanh Đế và Long Hoàng mới có thực lực khủng bố này thôi, đúng rồi, còn có Ngân Hoa mỗ mỗ người luôn thần bí đó. Đến ngay Đại Viên Hoàng và Bằng Ma Hoàng, có thể là đối thủ của Ốc Lam hay không, còn khó nói.

- Tần Vũ, ban đầu ta đã nói qua, ngươi chỉ có một lần cơ hội khiến ta xuất thủ. Lần này...

- Khoan!

Tần Vũ lập tức nói, ngắt lời Ốc Lam.

Tần Vũ trong lòng thầm cười, dù cho không nghe tiếp đoạn sau hắn cũng biết ý tứ của Ốc Lam, rất hiển nhiên Ốc Lam muốn đem lần xuất thủ này thành yêu cầu của mình, khiến cho mình không có cơ hội yêu cầu hắn.

Mẹ ơi, một quyền đấm vỡ trung phẩm thần khí, có thể dễ dàng bỏ qua như vậy sao?

- Ốc Lam, ngươi nhớ kỹ đi, ta đã yêu cầu ... ngươi giết Vũ Hoàng, là yêu cầu của ta sao? Ta không có yêu cầu, ngươi giết là ý nguyện của ngươi, do đó... việc này đương nhiên không thể tính là yêu cầu của ta đối với ngươi. Ta vẫn bảo lưu yêu cầu đó như cũ.

Tần Vũ khẽ cười nói, lúc này Tần Vũ gần như căn bản không nhìn thấy bốn người Bằng Ma Hoàng ở xa đó.

Ốc Lam không biết nên khóc hay nên cười.

- Vậy thì Vũ Hoàng này chết uổng sao?

- Chết uổng?

Tần Vũ hơi ngẩn ra rồi mỉm cười, ra vẻ đó là đương nhiên, gật đầu nói.

- Ừ, đúng là chết uổng.

- Tần Vũ!

Huyền Đế Huyền Hi một thân hồng sắc, đôi mắt nhạt nhoà lệ hoa căm hận nhìn Tần Vũ chằm chặp,

- Người của ngươi giết trượng phu của ta, ngươi còn ở đó giả nhân giả nghĩa, tốt, ta...

Bằng Ma Hoàng vung tay một cái, liền đứng trước mặt Huyền Hi ngăn cản Huyền Hi lại.

Bằng Ma Hoàng nhìn Tần Vũ. Sau đó nhìn về hướng Ốc Lam:

- Ngươi là ai?

Bằng Ma Hoàng cảm thấy bị uy hiếp. Tên Ốc Lam này đích xác đối với hắn sản sinh uy hiếp, vừa rồi Bằng Ma Hoàng phát hiện... Ốc Lam này tốc độ công kích rất nhanh.

Phải, là rất nhanh.

Nhưng rất quái dị, khi Ốc Lam công kích, đối phương có thể nhìn thấy rõ quỹ tích đó, thời gian trôi đi phảng phất rất chậm, gần như là đứng lại. Từ một mức độ nào đó mà nói, Ốc Lam... công kích rất nhanh.

Nhanh đáng sợ.

- Tốc độ của ta. Có thể tránh được quyền đầu của người này không?

Bằng Ma Hoàng hốt nhiên phát hiện bản thân không có chút tự tin nào.

- Rốt cuộc ngươi là ai?

Bằng Ma Hoàng thấy Ốc Lam không thèm trả lời.

Ốc Lam cuối cùng liếc Bằng Ma Hoàng một cái, nói:

- Bằng Ma Hoàng Tông Duyên tốc độ của ngươi đích xác rất nhanh... đáng tiếc công kích lực của ngươi không đủ mạnh, không thể đả thương ta, ngươi muốn ở cạnh ta mà giết Tần Vũ, căn bản là không thể.

Tần Vũ trong lòng chột dạ.

Lão thiên, lực công kích của Bằng Ma Hoàng tiếp cận công kích của thượng phẩm thần khí, lại bị Ốc Lam nhận định là 'công kích lực không mạnh'. Còn không đả thương được hắn. Tên này thật quá đáng sợ rồi.

Lúc này, Tần Vũ hốt nhiên nghĩ tới một việc.

Ban đầu Phí Phí đã nói qua, Đại Viên Hoàng lúc bình luận yêu giới Tam Hoàng có nói rằng, Long Hoàng công kích và phòng ngự đều rất đáng sợ, nhưng tốc độ thì không ra sao. Bằng Ma Hoàng tốc độ rất nhanh, phòng ngự thì bình thường. Công kích lực cũng không mạnh.

Quả nhiên... cao thủ đồng cấp số, phán đoán đều như nhau.

- Không chỉ công kích lực của ngươi không đủ, phòng ngự của ngươi cũng chỉ có thể tính là bình thường, ngươi cách xa ta, ta có thể không giết được, còn nếu như ở gần... truyền thừa chi bảo của Bằng tộc ngươi. Hôm nay có thể sẽ phải đổi chủ rồi.

Ốc Lam tiếp tục nói.

Bằng Ma Hoàng trán lấm tấm mồ hôi.

Bằng Ma Hoàng Tông Duyên nghĩ tới một việc, lời của Ốc Lam đối với hắn. Cùng với câu nói của Long Hoàng lúc trước không có khác biệt mấy.

- Bệ hạ?

Ngao Khô và Lưu Đồ nhìn về hướng Bằng Ma Hoàng, chờ đợi quyết định của hắn.

Ngạo khí của Bằng Ma Hoàng bao nhiêu năm nay bắt đầu nổi lên, kẻ trước mắt lại coi thường hắn như vậy, Bằng Ma Hoàng song quyền nắm lại, toàn thân kim quang bắt đầu lấp loáng, đồng thời...

Điểm điểm huyết hồng sắc phù hiện bên ngoài thân thể Bằng Ma Hoàng, nguyên bổn kim sắc hoàng quan trên đỉnh đầu Bằng Ma Hoàng liền biến thành huyết hồng sắc hoàng quan.

- Luận thân pháp tinh xảo, còn có ai dám so bì cùng ta, kể cả ta cùng ngươi cận thân chiến đấu, ta cũng không tin ngươi có thể chạm được vào ta.

Song nhãn Bằng Ma Hoàng ẩn hiện huyết hồng sắc u quang.

Ốc Lam sắc mặt thay đổi, miệng lẩm bẩm:

- Cái tên tiền bối Bằng tộc này đúng là chịu chơi thật, lần này phải hao phí lớn lực khí rồi.

Thấy Ốc Lam sắc mặt trịnh trọng, Bằng Ma Hoàng ngược lại trong lòng nhẹ nhõm trở lại, hắn hiểu kẻ trước mắt không có đủ tự tin đối phó mình. Bằng Ma Hoàng lập tức ra lệnh nói:

- Huyền Hi, Ngao Khô, Lưu Đồ bọn ngươi ba người vây giết Tần Vũ, để ta đối phó gã này (tên gia hoả này)

- Vâng.

Ngao Khô và Lưu Đồ ứng mệnh. Nhưng Huyền Hi đắm chìm trong thù hận thì sớm đã xuất thủ trước rồi.

*******

Đối diện với sự vây công của ba người, Tần Vũ không khẩn trương chút nào.

- Cửu chuyển ám kim thân này đạt tới tầng thứ tám, hôm nay tiện xem xem thành quả thôi.

Tần Vũ khoé miệng có một tia tiếu ý, độ cứng toàn thân có thể so với trung phẩm thần khí, ngoài ra còn có năng lực tu phục của sinh mệnh nguyên lực.

Tần Vũ có đủ tự tin lấy một địch ba.

- Tần Vũ, chết đi!

'Lưu Cảnh kiếm' uẩn hàm phẫn hận vô tận đến trước mặt Tần Vũ trước tiên, thân thể Tần Vũ chỉ khẽ lách qua, đơn thủ trực tiếp chộp tới.

Đơn thủ chộp thần khí!

Bạch ngân quang mang ẩn hiện bên ngoài thân thể Tần Vũ, Tần Vũ tay trái chộp thần khí, tay phải tức thì như điện hướng thân thể Huyền Đế đấm tới, Huyền Đế Huyền Hi bất ngờ ngạnh kháng một quyền của Tần Vũ, tay trái hoá thành vô số ảo ảnh hướng tới đầu Tần Vũ đấm lại.

"Bồng!" một quyền của Tần Vũ đập trên thân thể của Huyền Hi, nhưng chỉ pháp của Huyền Hi dưới sự tránh né của Tần Vũ, y như cũ công kích tới xương trán của Tần Vũ. Huyền Hi chỉ là thân thể hơi chấn động chứ không tổn thương chút nào, Tần Vũ cùng như vậy không chút tổn thương.

Tần Vũ lui một bước.

- Chịu chết đi.

Ngao Khô và Lưu Đồ từ hai phương giáp kích Tần Vũ, lang nha bổng của Ngao Khô và loan đao của Lưu Đồ phân biệt tiến hành công kích với Tần Vũ, nhưng Tần Vũ chỉ dùng song thủ đánh lại.

- Vũ Hoàng đối với ngươi thật sự rất tốt.

Tần Vũ liên tục ngăn đỡ vài chục chiêu công kích của Ngao Khô, Lưu Đồ, miệng vẫn hướng Huyền Đế nói:

- Hắn lại còn bỏ thần khí chiến giáp đưa cho ngươi.

Vũ Hoàng có thần khí chiến y.

Vừa rồi lúc Vũ Hoàng bị Ốc Lam giết, thần khí chiến y căn bản không xuất hiện, nếu như có thần khí chiến y... đoán rằng kết cục cũng sẽ không đổi, ngay cả trung phẩm thần khí Cảnh Hoàng kiếm cũng bị dễ dàng đập thành sắt vụn, lực công kích của Ốc Lam có thể tưởng tượng mà biết được.

- Vì thế, ta càng phải giết ngươi.

Huyền Đế Huyền Hi song nhãn phát xuất ánh sang tàn nhẫn, thân hình hoá thành một chiếc cầu vồng dài, lại vọt tới trước mặt Tần Vũ.

- Không thể lãng phí thời gian nữa, hết lần này tới lần khác bị truy sát, cũng phải cho bọn ngươi biết... truy sát ta, có lúc cái giá là rất lớn đấy.

Tần Vũ trong lòng nổi dậy sát ý.

Ngao Khô, Lưu Đồ, Huyền Đế gần như đồng thời hướng Tần Vũ công kích tới. Ngao Khô bên trái, Lưu Đồ bên phải, Huyền Đế thì từ đằng sau. Ngao Khô và Lưu Đồ lúc này đều đã tiến nhập trạng thái chiến đấu.

Lang nha bổng của Ngao Khô đập tới tay trái của Tần Vũ, Loan đao của Lưu Đồ chém tới tay phải của Tần Vũ.

Không phòng ngự, chỉ công kích!

Cửu chuyển ám kim thân đạt tới tầng thứ tám, tốc độ của Tần Vũ càng thêm khủng bố, Ngao Khô và Lưu Đồ chỉ nhìn thấy tàn ảnh một quyền đấm tới ngực của mình.

Ngực lõm vào, xương gẫy vụn.

"Nổ" song thủ của Tần Vũ cắm trong lồng ngực hai người xạ xuất vài chục đạo chỉ mang, chỉ mang lăng lệ đó rất dễ dàng đem nguyên anh của Ngao Khô và Lưu Đồ xuyên thấu qua.

Nhưng lúc này một kiếm của Huyền Đế vạch ra sau vai Tần Vũ một đạo huyết ngân, thân hình Tần Vũ không khỏi vọt về phía trước.

- Ồ?

Tần Vũ nghi hoặc nhìn về phía Ngao Khô.

Lưu Đồ bị một kích giết rồi, chỉ là Ngao Khô... bất ngờ tại phút cuối cùng phân thành hai thân thể, chính mình chỉ là đem một tên trong đó giết đi thôi, tên còn lại bất ngờ vẫn còn sống sót.

- Bệ hạ, Tần Vũ quá mạnh.

Ngao Khô truyền âm nói, nói xong cũng không đoái tới Bằng Ma Hoàng nói gì trực tiếp hoá thành lưu quang bắt đầu chạy trốn.

Ngao Khô có thể lấy một hoá hai, trên thực tế hai tên đều là bổn tôn. Đây là thần thông của biến dị thượng cấp thần thú, nhưng một bổn tôn trong đó bị Tần Vũ giết rồi... muốn tái tu luyện ra một bổn tôn khác, độ khó cực kì lớn.

"Tần Vũ quá mạnh?" nghe thấy tin truyền tới Bằng Ma Hoàng không khỏi nhìn qua một cái.

Chỉ liếc qua hắn liền phát hiện ra, thi thể Lưu Đồ nằm trên mặt đất, Ngao Khô thì đã chạy mất, ngay cả Huyền Đế Huyền Hi kẻ đã chém một kiếm nhưng không thể gây tổn thương Tần Vũ cũng đã ngự thần kiếm trốn rồi.

"Tất cả đều đã trốn cả rồi, cái tên bát cấp yêu đế trước mắt này cũng thật quá biến thái đi."

Bằng Ma Hoàng cũng gã Ốc Lam này giao thủ liền phát hiện ra một việc.

Ốc Lam phòng ngự rất mạnh, mạnh đến đáng sợ.

Công kích rất mạnh, mạnh đến nỗi có thể khiến hắn trọng thương, Bằng Ma Hoàng hiểu rằng, nếu như không phải là bản thân đã sử dụng tới công năng cuối cùng của truyền thừa chi bảo khiến phòng ngự đại tăng thì hắn căn bản không thể ngăn chặn được một quyền của Ốc Lam.

Bằng Ma Hoàng hoá thành một tàn ảnh, bay lên phía trên cao, xa xa nhìn về Ốc Lam.

- Ngươi đích xác rất mạnh, tốc độ công kích của quyền đầu rất nhanh, chỉ là thân pháp không bằng ta... phòng ngự của ngươi cũng rất mạnh. Cảm giác ngươi cùng Long Hoàng so ra tương đương, chỉ là không biết, phòng ngự và công kích của ngươi, so với Long Hoàng, ai mạnh ai yếu ? Chỉ là tốc độ công kích quyền đầu của Long Hoàng còn xa mới bằng ngươi thôi.

Bằng Ma Hoàng hờ hững nói.

Ốc Lam đứng khoanh tay, khẽ cười nói:

- Long Hoàng có truyền thừa chi bảo, cộng thêm bổn thân Ngũ Trảo Kim Long lợi hại, phòng ngự và công kích của hắn đều so với ta mạnh hơn một chút. Chỉ là tốc độ công kích... hắn đích xác còn xa mới bằng ta.

- Tần Vũ, chúc mừng ngươi thu được một trợ giúp tốt.

Bằng Ma Hoàng nói xong, toàn thân liền trực tiếp hoá thành một đạo tàn ảnh biến mất không thấy nữa, Bằng Ma Hoàng trong lòng cũng hiểu rằng... từ hôm nay trở đi, hắn gần như không có khả năng giết Hắc Vũ nữa rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.