Toàn Tinh Tế Đều Biết Tôi Là Tra Nam Của Hoàng Đế Bệ Hạ

Chương 41: Chương 41




Trận đấu vẫn chưa bắt đầu.

Cố Thâm nhân cơ hội này ngồi vào chỗ cảm nhận linh khí.

Mặt ngoài y vẫn là một Cố trợ giáo bình thường như bao người, trên thực tế dưới chân đã sớm mọc rễ lan ra xung quanh, dưới tầng tầng lớp lớp đấp mà nhanh chóng mở rộng ra bốn phương tám hướng, đem toàn bộ khu an toàn bao phủ lấy.

Tạm thời không phát hiện gì.

Cố Thâm cũng không ngoài ý muốn nên không vội, nhất tâm nhị dụng, vừa quan sát vừa xem thi đấu. Có lẽ là do y quá đen, đến bây giờ vẫn chưa bị chọn trúng.

Trong sân, nhóm học sinh lớp 2 vẫn còn đang tiếp tục biểu tình. Không phải bọn họ chưa từng có ý đồ phản kháng, mà là những học sinh lớp khác cũng đi theo trợ giúp lớp cuối giết chết bọn họ, đem ngọn lửa báo thủ còn sót lại tưới cho một chậu nước lạnh, không có cách nào châm lửa.

Đánh thì không thể đánh, đến cuối cùng, nhóm học sinh lớp 2 đã hoàn toàn chết lặng bắt đầu cầu nguyện không cần chọn trúng bọn họ.

Thời gian từng chút trôi qua.

Đang xem tình hình chiến đấu, Cố Thâm đột nhiên cảm giác được có một đồ vật rất nhẹ rơi xuống chạc cây. Đương nhiên, là cây ở ngoài khu an toàn.

Y bất động thanh sắc đứng dậy.

Giải Phồn chờ trong chỗ tối để hiệp trợ cũng lập tức đuổi kịp.

Hai người ném khu vực thi đấu đang ồn ào ở phía sau, mãi đến khi tới gần khu bên cạnh khu an toàn mới dừng chân.

Cũng không thấy Cố Thâm làm ra động tác gì, thế mà con chim đang đứng ở trên chạc cây ngơ ngác rơi xuống, vừa vặn rơi trúng vào lòng bàn tay y.

Chim hoang này có đôi cánh rất to, móng vuốt sắc bén như đại bàng, lúc nhìn chằm chằm Cố Thâm đôi mắt nó còn mang theo vài phần kiệt ngạo và hung hãn, giống như có thể đứng lên mổ người bất cứ lúc nào, thoạt nhìn rất tỉnh táo nhưng lại không cách nào giương cánh bay lên.

Cố Thâm bóp bóp miệng chim, rồi ném cho Giải Phồn: “Đi thôi.”

Giải Phồn đáp lại, cầm lấy con chim xoay người đi, nhưng đột nhiên Cố Thâm lại thay đổi chủ ý đi theo: “Tôi với anh cùng đi đi.”

Dù sao cũng đang rảnh rỗi.

Sau đó, trên đường đi lại gặp được một học sinh của lớp cuối. Mục tiêu của đối phương rất rõ ràng, chạy đến trước mặt y rồi thở hổn hển, gian nan nói cho xong câu ' vòng thi đấu tiếp theo bốc trúng cậu nhanh chóng trở về thi đấu ', sau đó nằm liệt xuống đất.

Cố Thâm: “......”

Xem đi, cái này kêu là không thể tùy tiện lập flag *.

“Thời gian không chờ người, Cố trợ giáo nhanh chân trở lại đi.” Có lẽ là học viên đã thông báo với những người khác rồi, liền xoay người tiếp tục thúc giục: “Chúng ta trở về đi.”

“Ừ.” Cố Thâm nhìn Giải Phồn, rồi xoay người rời đi.

Gió nhẹ nhàng thổi qua, những tiếng ồn ào cũng chậm rãi biến mất, hình như mặt trời chói chang trên cao cũng trở nên ôn nhu hơn một chút.

Giải Phồn thu hồi tầm mắt, tiếp tục đi về khu vực Đế quốc đóng quân.

Chiếc bóng phía sau chậm dãi kéo dài, ở phần đầu của cái bóng đột nhiên xuất hiện một bóng đen hình chiếc ô.

Giống như có một người đang bưng dù giúp anh vậy.

Cố Thâm kéo tên kia học viên chạy về tới nơi thì khu vực trong sân thi đấu đã đứng không ít người.

Một đám học sinh lớp cuối ồn ào sốt ruột, mồm năm miệng mười hỏi “Cậu đi đâu bây giờ mới về” “Thời gian không kịp rồi” “Mau lên sân khấu”, cứ như vậy đẩy người đem lên sân khẩu.

Học viên của lớp 2 trên sân đã bị giải quyết, những người còn lại thì ghé vào nhau hoạt động gân cốt rồi nói chuyện phiếm, thoạt nhìn có chút khẩn trương.

Nghe nói bên phía đối diện có một trùng tộc cao cấp, cho dù chỉ là con non nhưng vẫn hơn xa Trùng tộc bình thường gấp mấy lần, hàng năm luôn dành được vị trí đứng đầu.

Cố Thâm: “Con sâu này để tôi đi.”

Những người khác dừng lại, hậu tri hậu giác: Má, nếu để Cố trợ giáo ra tay thì bọn họ còn chỗ mà phát huy hả? Đi lên làm nền cũng không đẹp bằng cái mặt của người ta. Không được không được, tuyệt đối không thể để Cố trợ giáo ra tay!

Những học viên khác lập tức vây lại, nhanh phun rắm cầu vồng: “Loại thi đầu gà mờ này đâu đến lượt cậu ra tay, để chúng tôi tới là được, để chúng tôi tới.”

“Đúng đúng đúng, giết gà cần gì dùng đến dao mổ trâu, bọn họ không xứng.”

“Đây đều là bao cát để tập luyện thôi, không cần cậu ra tay, thực sự không cần đâu.”

Thanh âm quá lớn, khiến cho người phía đối diện lập tức không vui: “Nói chuyện kiểu gì vậy? Mấy người nói ai là gà mờ? Nói ai không xứng?!”

“Cái gì? Là đang nói chúng ta sao?” Các học viên Trùng tộc nhanh chóng bạo y, lộ ra sáu chân dài sắc bén của mình, ẩn ý uy hiếp.

Học viên Đế quốc: “Không......”

“Bằng không còn có thể là ai?” Cố Thâm trào phúng: “Đánh với máy người chính là ỷ mạnh hiếp yếu, chúng tôi khinh thường khi dễ mấy người.”

“Quá cuồng vọng!”

“Nói chuyện cẩn thận một chút coi chứng đến lúc vả mặt lại càng khó xem!”

Học viên Đế quốc: “Không......”

Cố Thâm: “Sẽ không, đối với mấy người cùng lắm là đoán trước..”

“Tôi nhớ kỹ cậu.”

“Fuck! Hôm này lão tử nhất định phải đánh chết cậu! Đừng tưởng rằng là Omega thì tôi sẽ giơ cao đánh khẽ.!!!”

“A, có bản lĩnh thì cậu chạy đến trước mặt tôi đây này.” Cố Thâm nâng cằm lên, trên khuôn mặt lạnh lùng tràn đầy một biểu tình kinh miệt, có thể nói đã đạt được sự trào phùng level max.

Liên minh và Trùng tộc đằng đằng sát khí: “Cậu chờ đó cho tôi!!!”

Cố Thâm không cho là đúng, quay đầu ôn nhu nhìn những học viên khác: “Tôi đáp ứng các cậu là sẽ không ra tay, cho nên các cậu phải cố lên.”

Học viên Đế quốc: “............”

Đừng hỏi, hỏi chính chính là đã chết.

Quả nhiên ma quỷ chính là ma quỷ, cho dù có đi đâu thì y vẫn là ma quỷ!!!

Học viên Đế quốc nuốt ngược nước mắt vào trong, trên mặt còn phải làm bộ không thèm để ý lặng lẽ lau sạch mồ hôi trong lòng bàn tay.

Đứng gần xem Trùng tộc biến đổi vẫn là rất chấn động. Đây là lần đầu tiên bọn họ đối chiến với Trùng tộc, nói không khẩn trương là giả, cố tình Cố trợ giáo còn xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, tới gần lúc bắt đầu còn thư thả kéo giá trị thù hận cho bọn họ, hoàn hảo đem một cuộc thi đấu quan hệ hữu nghị suýt chút nữa thành thi đấu sinh tử..

Đếm ngược về 0.

Liên minh cùng Trùng tộc hùng hổ chờ không nổi xông lên, mục tiêu nhắm thẳng là Cố Thâm.

Học viên Đế quốc tự nhiên không để bọn họ thực hiện được mục đích, bọn họ cũng cần mặt mũi đó được không? Liền nhanh chóng bày trận lấy thủ làm công, đem Cố Thâm bảo vệ chặt chẽ ở bên trong.

Có đôi khi mạnh mẽ tấn công trước mới có lợi, nhưng phòng thủ không nhất định có hại. Những người bọn họ lưng tựa lưng đều là những đồng đội có thể tín nhiệm, có thể buông tay buông chân tham gia chiến đấu thậm chí còn có thể trợ giúp cho nhau, ngược lại so với thế công hỗn tạp còn phải cảnh giác lẫn nhau càng ổn hơn.

Cố Thâm khoanh tay quan sát chiến cuộc, thường thường còn như một vú em buff sữa cho quân địch, cho đối phương một cơ hội chạm vào góc áo y. Cứ thế, quân địch liền như được buff vô địch, nháy mắt hung mãnh gấp mười lần.

Học viên Đế quốc: “Cố trợ giáo!!!”

Cố Thâm ngữ khí lạnh nhạt: “Không ngăn được?”

Học viên Đế quốc: “Được, ngăn được T^T”

Nói thực ra nếu không phải để ý mặt mũi, bọn họ đã sớm ôm chân Cố trợ giáo ngao ngao khóc lớn hy vọng đối phương nương tay. Nhưng hiện tại...... Lời là do bọn họ nói trước, còn có Bệ hạ đang ngồi trên kia, phía sau còn có toàn thể huấn luyện, học viên của Đế quốc...... Vì mặt mũi, liều mạng!!!

Hiện trường nhất thời càng thêm thảm thiết, mỗi người đều lấy ra trăm phần trăm thực lực cùng nhau chiến đấu, giống như có đại cừu từ 800 kiếp, trận chiến lúc này thật sự thành quyết đấu sinh tử.

Đám người xem thi đấu: “......”

Ba người ngồi trên cao cũng dừng trào phúng nhau, an tĩnh xem thi đấu.

Ngay từ lúc thanh niên bị 'bảo hộ' thủ lĩnh Liên minh còn hỏi đối phương định làm gì.

Ông ta gần như không thèm che giấu sự hứng thú của mình, Yến Hàn thấy vậy nhưng vẫn làm ra sắc mặt lạnh nhạt, mí mắt cũng không nâng trở về một câu bạn bè yêu thương nhau, sau đó tình cảnh trên sân đấu càng trở nên thảm thiết hơn.

Yến Hàn: “......”

Thủ lĩnh: “......”

Tân vương Trùng tộc cũng không khách khí cười to: “Ngài đang trào phúng học viên nhà mình sao?”

Yến Hàn bình tĩnh: “Cái này gọi là bảo hộ người một nhà, cho nên không gọi là bạn bè yêu thương nhau thì gọi là gì?”

Tân vương Trùng tộc: “Ngài xác định tình cảnh thảm thiết như vậy không có liên quan tới Omega của ngài?”

Yến Hàn mặt không đổi sắc: “Chỉ là em ấy muốn thi đấu trở nên thú vị hơn thôi.”

Tân vương: “......”

Thủ lĩnh: “......”

Mệt ngươi cũng có thể nói ra!

Đúng lúc này, Giải Phồn rời đi hồi lâu lại lặng yên không một tiếng động trở lại bên người Yến Hàn, khuôn mặt bình tĩnh như thường.

Yến Hàn rũ mắt uống trà, ngay khi buông chén trà, xuyên thấu qua tấm vải màu xanh nhìn thấy thủ lĩnh Liên minh như vô tình quét mắt nhìn Giải Phồn, liền thần sắc ý vị không rõ.

Hắn thu lại tâm tình, tiếp tục xem thi đấu.

Trong sân rất nhanh đã phân thắng bại. Tuy rằng năm nhất đế quốc và liên minh chưa được đào tạo kỹ càng về cơ giáp đã phải tự thân ra trận, nhưng may nhưng may năm nhất trùng tộc cũng không cường hãn như Tân vương, sáu chân cùng hai đôi mắt không có tác dụng quá lớn, cứ như vậy liền đạt tới một cân bằng vi diệu...... Sau khi bị cố thâm chuyển thành quyết đấu sinh tử, cuối cùng đã nhanh chóng quyết định ra người thắng.

Đế quốc thắng.

Cố Thâm ôm tay sạch sẽ đứng ở trên đài, bên cạnh là các bạn học trên đầu bị trùm kín bằng các tấm lưới và trên mặt đủ các màu sắc liền hình lành đối lập mãnh liệt giữa hai bên.

Thi đấu giữ các học viên làm sao có thể dùng đao thật kiếm thật được, cho nên đều dùng vũ khí được dính thuốc màu thay thế, hơn nữa do là tính chất đặc biệt, nên hương vị đặc biệt gay mũi đối với người hay trùng đều có công kích về vật lý, cho nên chờ đến khi hệ thống tuyên bố kết thúc, Cố Thâm liền chạy nhanh xuống đài, cách đám này xa xa một chút.

Đám học sinh đeo lưới: Đồ không có lương tâm!!!

Bọn họ rời khỏi sân đấu trở về vị trí. Đặc biệt là học viên của Trùng tộc và liên minh, vì chịu phép khích tướng của Cố Thâm mà cảm thấy hổ thẹn, đồng thời càng thêm phẫn nộ với Cố Thẩm gian trá, thế mà lấy bọn họ ra để luyện binh.

Cảm xúc lây lan rất nhanh, chậm rãi ảnh hưởng đến các học sinh của 3 bên.

Liên minh và Trùng tộc tỏ vẻ: Muốn dùng chúng ta luyện binh cũng phải nhìn xem các người có thực lực này hay không đã!

Đương nhiên Đế quốc cũng không chờ bị đánh.

Sau đó...... Không khí càng nôn nóng.

Cố Thâm: “Cái này không liên quan gì tới tôi.”

Những người khác: “Chúng tôi tin cậu.” Mới là lạ!

Cố Thâm: “......”

Nhờ phúc của y, thi đấu buổi chiều so với thường ngày kết thúc còn nhanh hơn.

Màn mở đầu của năm nhất coi như chính thức khép lại.

Học viên Đế quốc đều thở dài chấp nhận ' Chúng ta không thể thua dưới ma chướng của Đại ma vương được ', cho nên giành trước một bước lấy được một điểm. Trừ bỏ về sau toàn bộ quá trình không có sự tham gia của lớp 2, thì hầu như mọi người đều rất cao hứng, những người được chọn hay không được chọn đều ghé vào nhau chúc mừng, cảm nghĩ rốt cuộc có thể thở phào nhẹ nhõm, nghỉ ngơi cho thật tốt.

Hệ thống công bố ngày mai bắt đầu thi đấu năm 3, 2 nhóm bên Liên minh và Trùng tộc bắt đầu tiến hành động viên bằng cách an ủi hoặc cổ vũ hoặc khen học viên của mình có tiến bộ, cứ như vậy hoạt động hôm nay đến đây là kết thúc.

Yến Hàn tới đón Cố Thâm, làm trò trước mặt mọi người: “Thi đấu vất vả, có mệt hay không?”

Các học viên: “???”

Điên rồi, Cố trợ giáo vất vả nơi nào?

Đây chẳng lẽ là vì yêu mà điên đầu trong truyền thuyết, nhìn người yêu luôn phải gắn 10 filter sao?

Cố Thâm ho nhẹ một tiếng.

Các học viên lập tức tiếp tục làm việc, mắt nhìn thẳng như con cua bò ngang qua.

“Còn tốt.” Cố Thâm trả lời xong, liếc mắt nhìn Giải Phồn. Người sau hướng y cười cười, không nói chuyện.

Cố Thâm liền cũng không có dò hỏi, mãi cho đến khi trở lại phòng Yến Hàn, mới ở trước mặt anh búng tay một cái, giống như gọi hồn: “Tỉnh tỉnh.”

Giải Phồn chậm nửa nhịp mới lộ ra vài phần mỏi mệt, rốt cuộc dỡ xuống ngụy trang, giải thích: “Con chim kia đột nhiên nổ mạnh, rồi hóa thành một đoàn sương đen không chừa cái gì lại.”

Lúc ấy anh còn chưa kịp đến khu vực của Đế quốc, đột nhiên nổ mạnh một cái làm cho không kịp phòng ngừa hút vào một đoàn sương đen, tuy rằng kế tiếp đã kịp thời phong bế hô hấp cùng nhanh chóng điều tra trị liệu, nhưng vẫn bị ảnh hưởng như cũ, cả người luôn cảm thấy không thích hợp nhưng lại không thể nói ra...... Mãi đến khi Cố tiên sinh tạo ra âm thanh kia, anh mới có loại cảm giác trở về hiện thực.

Cố Thâm: “Lúc đó có ghi hình lại không?”

“Có.” Giải Phồn vừa nói vừa mở quang não ra: “Lúc ngài rời đi tôi đã kêu chiến sĩ mở tất cả camera trên Hoang tinh lên, tổng cộng có 26 màn ảnh, hình ảnh đã được tôi lưu trữ lại, trước mắt kiểm tra bên phía trạm cứu trợ chưa có tin tức truyền đến.”

Khi Cố Thâm rời khỏi sân thi đấu, bọn họ liền hiểu rõ sự tình không có đơn giản như vậy, cho nên đã sớm có chuẩn bị, một người để lại linh lực phù hộ, một người mở toàn bộ camera theo dõi ra, chuẩn bị thả mồi câu cá xem đối phương muốn làm cái gì.

Trong màn ảnh, Giải Phồn và Cố Thâm tách nhau ra mỗi người đi một phía.

Ở trong mắt Giải Phồn chỉ là con chim trong tay đột nhiên tổ tung; nhưng ở trong mắt Cố Thâm lại là một nam nhân đứng ở trên không, ăn mặc chính trang cầm theo một cái ô màu đen, giống như một hư ảnh bị Giải Phồn đâm tán ra lại chậm rãi khôi phục, chiếc dù nhanh chóng xẹt qua đỉnh đầu Giải Phồn, cũng trong nháy mắt đó con chim trong tay không tiếng động nổ tung.

Yến Hàn: “Tại sao anh nhìn thấy lại là một hư ảnh màu đen bị Giải Phồn xuyên qua?”

Giải Phồn: “Bệ hạ ngài đừng nói lời dọa người thế chứ!”

Cố Thâm: “Không cần để ý chi tiết.”

Yến Hàn không nghĩ như vậy, hắn muốn xác nhận chính mình nhìn thấy có thể ảnh hưởng gì tới Cố Thâm hay không.

Cố Thâm liếc hắn một cái, bình tĩnh nói: “Bởi vì buổi tối anh ngủ cùng với em.”

Yến Hàn: “......”

Giải Phồn: “......”

Lời này không thể suy nghĩ sâu xa. Đáy mắt Giải Phồn hiện lên một tia ghen ghét, thay bọn họ phanh lại, vội vàng nói sang chuyện khác: “Dựa theo miêu tả của Cố tiên sinh, khẳng định là người ở bên cạnh thủ lĩnh Liên minh, nói như vậy đúng là đối phương đã bày trận pháp ở trên Hoang tinh, có lẽ giống như trận pháp lần trước.”

Cố Thâm cười như không cười: “Có lẽ vậy.”

Yến Hàn khúc cong ngõn gõ gõ mặt bàn, lãnh đạm nói: “Nói vậy bên phía trạm cứu trợ cũng đã ra kết quả, bọn họ cố ý đổ bộ Hoang Tinh để chi viện, đừng coi người ta như vật bài trí nữa.”

Giải Phồn: “......”

Tốt lắm, coi như hắn đã hiểu.

Tạm biệt!

Khi hai người cùng nhau ngã xuống giường mềm mại, Yến Hàn theo bản năng rút tay về phía sau tấm nệm, chống ở bên gối, cẩn thận xem kỹ Cố Thâm.

Hình như tóc y đã dài ra một chút, khuôn mặt mảnh khảnh, độ cong của hàm dưới và cánh mũi vô cùng ưu việt, khi đôi mắt đen nhìn y như một ánh đèn lấp lánh, giống như một ánh sáng ấm áp dường như làm màu mắt của y nhạt đi một chút.

...... Hình như không phải ảo giác.

Yến Hàn vuốt ve khóe mắt y, để sát vào mới phát hiện ra thực sự nhạt đi một chút. Hắn ghé vào cực sát, sau nhiều lần thu thập trái cây, hắn đối với màu sắc thập phần nhạy bén, quả nhiên không phải là ánh sáng mà là màu ngọc bích.

Vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc, còn chưa kịp căng chặt thân thể liền đã bị thanh niên dẫn đầu ôm lấy cổ.

Cố Thâm: “Trong lúc động tình không khống chế được mình hiện về nguyên hình là chuyện rất bình thường.”

Yến Hàn: “Buông tay.”

Cố Thâm: “Sợ cái gì, cho dù thật sự tiêu hao linh lực, thì anh cũng có thể vì em mà lấy đồng sinh cộng tử làm cống hiến.”

Yến Hàn: “Cho nên, thật sự sẽ tiêu hao?”

Cố Thâm: “Không, chỉ là em muốn nói với anh linh lực của em còn rất nhiều.”

Giằng co một lát, Cố Thâm móc lấy eo nam nhân đem người đẩy ngã xuống giường, chuyển sang thế công: “Hay là em tự mình động đi.”

Yến Hàn: “......”

Hắn đè lại thanh niên, một lần nữa đổi vị trí, mỉm cười nói: “Chuẩn bị tốt chưa?”

Phanh xe đã hư, xe một lần nữa xuất phát.

Yến Hàn hiếm khi xuất hiện tâm tư ác độc, muốn xác định một lần xem có thật sự sẽ hao tổn linh lực hay không. Nếu là thật sự, hắn sẽ khắc chế chính mình tìm kiếm biện pháp giải quyết, nếu không phải thật sự, cũng không cần lo lắng đề phòng.

Nhận ra được người nào đó lại muốn bắt đầu, Cố Thâm nhịn không được trợn mắt: “Em mệt mỏi.”

Yến Hàn mỉm cười: “Không quan hệ, anh tự mình động.”

Cố Thâm: “......”

Yến Hàn: “Chuẩn bị tốt chưa?”

Cố Thâm: “............”

Trong nháy mắt như vậy, y thật sự cảm thấy mình sẽ chết ở trên giường.

Ngày hôm sau, khi rời giường tuy rằng thân thể thiên phú dị bẩm, nhưng chấn thương về tâm lý vẫn khiến cho Cố Thâm vừa thấy nam nhân liền đau thận, liền vô thức che mặt hắn lại.

Yến Hàn: “?”

Cố Thâm làm như không có việc gì thu tay: “Không có việc gì.”

Yến Hàn hôn y một cái, đem máy kiểm tra năng lượng đặt lên bàn, lại tắt đồng hồ báo thức đi, sau đó móc quần áo ở dưới giường ngày hôm qua ra, cẩn thận xác định.

Tin tức đến là đều sạch sẽ, tỏ vẻ sau khi hai người ngủ qua cũng không có xúc động.

Yến Hàn nghĩ nghĩ, lại từ đầu giường móc ra một thiết bị nho nhỏ, ừ, quả nhiên không có xúc động.

Cố Thâm: “......”

Tóm lại, xác định không có ảnh hưởng là chuyện tốt.

Yến Hàn tâm tình không tồi, đeo vòng tay ức chế cho Cố Thâm hỏi y muốn lên chỗ hắn ngồi hay không.

Cố Thâm vô tình cự tuyệt, cũng tỏ vẻ hôm nay không cần gặp mặt, cơm trưa y sẽ tự mình giải quyết.

Yến Hàn: “Tuyệt tình như vậy? Mặc quần vào liền không nhận người?”

Cố Thâm: “Em còn có thể càng tuyệt tình hơn, không bao giờ cởi.”

Yến Hàn: “...... Anh sai rồi.”

Trên sân thi đấu.

Các học viên năm nhất đã kết thúc thi đấu chuyển sang hình thức xem náo nhiệt. Không chỉ có tâm tình hi hi ha ha cãi nhau ầm ĩ, còn tự chuẩn bị rất nhiều đồ ăn vặt đồ uống cùng với còi linh tinh các thứ, giống như là cổ động viên đi xem bóng đá vậy.

Cố Thâm ngồi xuống, theo thói quen tính đánh giá chung quanh, mới ngoài ý muốn phát hiện thế nhưng toàn thể lớp 2 không thấy đâu.

Các học viên cũng tò mò đã xảy ra chuyện gì. Dù sao trường quân đội rất chú trọng thời gian, cho dù là đi học ở trên trường rất ít học sinh đi trễ, càng nói chi cả một lớp đi trễ như này.

Có học viên nói: “Mới vừa học sinh bên lớp 3 cũng nói bọn họ không biết.”

“Không phải lớp 3 có khoảng cách gần lớp 2 nhất sao?”

“Đúng vậy.”

“Ai biết được, nghe nói khi bọn họ đi ra đã không còn thấy ai của lớp 2 trong phòng nữa.”

“Haiz, mấy cậu có biết buổi chiều ngày hôm qua lớp 2 phải đi làm thí nghiệm tâm lý không?”

“Cái gì cái gì?”

Đề tài đột nhiên chuyển hướng, học viên đưa tin nóng tiếp tục nói: “Nghe nói lớp 2 kiểm tra tâm lý xong toàn bộ cả lớp trượt hết, chỉ riêng huấn luyện viên liền tới bốn năm người, nhìn dáng vẻ rất nghiêm trọng.”

“Kiểm tra tâm lý gì vậy? Tại sao chúng ta không thi?”

“Hẳn có liên quan đến chuyện thi đấu ngày hôm qua. Nói thực ra sợ nhất là loại người xử lý cả đồng bạn này, nếu mà là tôi, tôi cũng không giám giao phó sau lưng cho bọn họ.”

“Tôi cũng vậy, tuy rằng thực lực của tôi không bằng bọn họ nhưng cũng không yên tâm.”

“......”

Đang nói, nhóm học sinh lớp 2 đồng thời tiến vào sân, cả bọn ủ rũ héo úa, thoạt nhìn cảm xúc đều không cao.

Những học viên khác không tự giác giảm âm lượng, lặng lẽ đánh giá.

Có lẽ cũng không có ác ý, nhưng đáy mắt tò mò cũng đã đủ làm cho lớp 2 như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.

Cũng may thi đấu rất nhanh đã bắt đầu, năm 3 cùng cơ giáp càng thêm cường hãn, trong nháy mắt khi va chạm với Trùng tộc liền thu hút tầm mắt của mọi người, dù sao có quân giáo sinh nào mà không yêu cơ giáp cơ chứ!

“Tiến lên! Học trưởng cố lên!!!” Cũng không biết ai dẫn đầu hô lên trước, hiện trường tức khắc kêu vang ngập trời, lại biến thành đua giọng.

Trong sân thi đấu, dưới sân cũng thi đấu.

Dục vọng chiến thắng chết tiệt.

So sánh ở dưới, trên đài cao ngược lại quạnh quẽ không ít, ngoại trừ trào phúng nhau ra chính là thủ lĩnh Liên minh ho khan không ngừng. Chỉ là hôm nay thủ lĩnh Liên minh ho đặc biệt lợi hại, khăn giấy che miệng đều bị vết máu thẩm thấu hai lần.

Yến Hàn trước sau nhìn chằm chằm thi đấu, giống như hoàn toàn nhập tâm vào, mắt nhìn thẳng.

Tân vương Trùng tộc nhưng lại rất khách khí, trách cứ người hầu: “Thất thần làm cái gì, còn không châm trà cho thủ lĩnh!”

“Không cần.” Thủ lĩnh Liên minh lại ho khan hai tiếng, bất đắc dĩ nói: “Xem ra hôm nay không thích hợp quan khán, tôi cũng không ở chỗ này làm mọi người mất hứng nữa.”

Ông ta tìm cho mình một bậc thang rất tốt liền nhanh chóng rời đi, không có ai ngăn trở, du sao cả 3 bên đều ghét nhau.

Hơn mười người cầm ô đen trong tay hướng thủ lĩnh vay quanh, xa xa nhìn lại như một đám mây đen đang di chuyển, một đường bay tới khu vực Liên minh.

Thân thể của thủ lĩnh cực kém, thoát ly bóng ma tiến vào phòng liền lộ ra khuôn mặt xám ngắt, môi khô chảy máu, giống như nỏ mạnh hết đà, bước chân đều có chút cứng đờ.

Phanh ——

Cửa bị đóng thật mạnh.

Bọn bảo tiêu đứng xếp hàng, mặt vô biểu tình.

Phòng cách âm, không người nào biết bên trong phát sinh chuyện gì. Chờ vửa lại lần nữa mở ra, thủ lĩnh Liên minh đã khôi phục thành bộ dạng ốm yếu như lúc trước nhưng lại có một chút nhân khí hơn.

Trong đó một người bảo tiêu đi vào, đóng cửa cho kỹ: “Thủ lĩnh.”

“Thế nào?”

“Đối phương không mắc câu. Hiện tại chỉ có trạm cứu hộ đang điều tra.”

“Hừ.” Thủ lĩnh cũng không ngoài ý muốn: “Hai người này vốn không phải đèn cạn dầu, không mắc câu cũng bình thường.”

“Chúng ta.....”

“Tốc độ nhanh hơn, ta sắp không chờ được nữa rồi!”

“Rõ.”

- ---------

* Lập flag: Ngôn ngữ internet ở Trung Quốc, ý chỉ việc hùng hồn nói trước chuyện gì đó, nhưng kết quả lại ngược với mong đợi, có nghĩa tương tự như “nói trước bước không qua.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.