Tôi Cùng Phe Với Phản Diện

Chương 110: Chương 110: Mộng xuân




Edit: Mei A Mei

Birds sing after a storm.Why shouldn't people feel as free to delight in whatever sunlight remains to them?

Chim hót sau cơn bão. Tại sao mọi người không cảm thấy thoải mái để tận hưởng tia nắng còn lại với họ?

Gió thổi hiu hiu mang theo cơn se lạnh. Ánh mặt trời hắt vào căn phòng qua tấm rèm cửa tạo thành vầng sáng dịu nhẹ mờ ảo.

Erik Lehnsherr gồng cơ bắp. Sung huyết nóng hầm hập. Hắn đang đè chặt cô gái nhỏ bên dưới khiến cô không thể cử động.

Mái tóc dài của cô mềm mại đến nỗi khi xõa trên gối, trông nó giống dải lụa từ phương Đông xa xôi.

Hắn chậm rãi tiến lại gần, hôn lên cổ cô, thậm chí còn cắn mạnh một cái.

Tâm trạng hắn không tốt. Hắn tức giận vì cô vặn vẹo giãy giụa. Dường như cô chẳng chịu phối hợp chút nào.

Những ngón tay của Erik mon men trên da cô. Sự đụng chạm tinh tế làm hắn ngày càng thỏa mãn.

Cô tựa miếng bánh mật ong khiến người ta muốn ngấu nghiến như điên.

Cô nàng thở hổn hển đáng thương, tựa hồ đang cầu xin hắn buông tha làm người hắn nóng phừng phừng và khao khát một sự thỏa mãn nào đó gần như đến đau khổ.

Erik vùi sâu vào ngực cô. Bộ ngực trắng nõn kia phập phồng vì căng thẳng, sợ hãi. Chết mất thôi!

“Thưa anh, xin anh.” Cô vùng vẫy đau đớn. Giọng hơi run run.

Hắn có thể lập tức điều khiển hàng rào kim loại quanh giường khóa chặt tay chân cô để cô không thể vặn vẹo được nữa. Nhưng hắn không làm vậy. Hắn không muốn những thứ lạnh lẽo đó chạm vào cô.

Không gì có thể gần gũi cô, trừ hắn.

Hắn xé toạc chiếc váy và tách chân cô nàng bằng cả hai tay –

...

“Đinh –”

Tiếng chuông đột ngột đánh thức Erik Lehnsherr khỏi giấc mơ.

Hắn chậm rãi chớp mắt hoài nghi, rồi cau mày thật chặt.

- - Chắc hắn điên mất.

Hắn nhìn sang người bên cạnh. Cô nàng tóc đen đang nằm nghiêng ôm ghì lấy hắn. Cặp giò trắng nõn của Vesper đạp tung chăn ra. Lúc này cô gác một chân lên đùi hắn.

Cơ thể áp sát không một kẽ hở, thân mật đến khó tin.

Cảnh tượng trong mơ bỗng lướt qua tâm trí Erik. Ngay giây sau, gã đàn ông tức giận đẩy Vesper ra.

Vesper bị hắn đánh thức. Cô dụi dụi mắt nhìn hắn đầy cau có, “...Tôi lại chọc giận anh sao?”

Phiền chết đi được. Sao tính tình tệ thế không biết.

Lông mày Erik vẫn chưa giãn ra. Hắn đứng phắt dậy, cách Vesper thật xa.

Rồi lẳng lặng rời khỏi phòng ngủ.

Vesper ngồi trên giường nhún vai bất đắc dĩ. Tâm trạng gã Magneto này quả là khó đoán. Trời mới biết ai đã chọc hắn không vui.

Thời gian còn sớm. Vesper tắm rửa sạch sẽ rồi bước ra khỏi phòng tắm. Cô đứng bên giường đôi bừa bộn nhìn một lúc rồi đi ra khỏi phòng ngủ mà chẳng làm gì cả.

Căn hộ đơn này không lớn. Bài trí tuy đơn giản nhưng trang nhã. Vesper liếc thoáng qua tác phẩm nghệ thuật treo trên tường, song cô bắt gặp Erik Lehnsherr đang đứng trong phòng bếp mở.

Vậy là Magneto, người vừa sáng sớm đã nổi đóa, đang làm bữa sáng cho cô trong bếp?

...Chẳng phải hành động của hắn hơi mâu thuẫn sao.

Erik nhìn cô, “Ăn sáng xong tôi sẽ đưa cô đến trường trung học nữ sinh Barley.”

Vesper: Chao ôi, không những chuẩn bị bữa sáng mà còn cung cấp dịch vụ đưa đón. Hẳn nên gọi Magneto là miệng thì im re nhưng cơ thể lại rất thành thật?

Vesper ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn. Magneto nhanh chóng đặt bữa sáng ra trước mặt cô.

Lạp xưởng, pho mát, bánh mì mới nướng và tất nhiên không thể thiếu cà phê.

À nhầm, cà phê là của Erik. Trước mặt Vesper là một ly sữa ấm, thậm chí còn ngọt.

Xưa nay Vesper ăn không nhiều, huống chi bây giờ dạ dày cô vẫn hơi khó chịu sau cơn say khiến cô uống sữa như chịu cực hình.

Vì vậy Erik tỏ ra không mấy thân thiện, “Nghe đây, cô nhất định phải kiêng rượu.”

“Tôi biết...” Vesper tủi thân nhìn hắn, “Rượu còn khó đối phó hơn kẻ thù và hôn nhân.”

Lớp trẻ không thể hiểu người Mỹ uống rượu thận trọng thế nào. Pháp luật đã quy định, công dân đủ 16 tuổi được kết hôn và thi đậu bằng lái, 18 tuổi được tham gia chiến trường, nhưng chỉ đến khi 21 tuổi họ mới được phép uống rượu.

Nhìn xem, rượu còn khó giải quyết hơn kẻ thù, hôn nhân.

Thấy khuôn mặt đáng thương kia, Erik không tỏ thái độ khiển trách nữa.

Hắn hắng giọng, “Buổi chiều tôi sẽ qua đón cô về thẳng căn hộ này rồi bắt đầu dạy.”

Erik Lehnsherr cũng chẳng muốn cô nhóc xuất hiện thường xuyên trong căn cứ bí mật của hội Brotherhood of Mutants. Đêm qua hắn đã tia hết những kẻ mang ánh mắt bất hảo.

Vesper Lynd là nhóc dị nhân hắn coi trọng nhất, là vật sở hữu của hắn.

Hắn cấm tiệt bất cứ sự bất ổn nào nảy sinh giữa hai người.

Vesper đề nghị, “Chắc tôi được phép đi thi bằng lái. Tôi đủ mười sáu rồi.”

Erik hơi bất mãn khi nghe thấy lời đề nghị đó. Không lẽ cô nàng thô lỗ này ghét hắn đưa đón sao?

Hắn đương định cảnh cáo Vesper thì đã thấy cô tò mò hỏi, “Thưa anh, anh lấy bằng lái năm mười sáu tuổi hả?”

Erik hớp ngụm cà phê, hờ hững nói, “Tôi không phải người Mỹ.”

Vesper chớp chớp mắt, “Anh là người Đức sao? Giọng anh pha chút Tây Âu.”

“Người Do Thái Đức.” Erik trả lời ngắn gọn và không hề nhắc đến nghị lực thời thơ ấu khốn khó.

Cô nhóc trước mặt hắn nom khá phấn khởi, “Thưa anh, tôi cũng là người Do Thái đấy.”

Người Do Thái nổi tiếng với tinh thần đoàn kết. Nhưng không vì vậy mà Erik tỏ ra thân thiện, “Giờ ngoài gốc gác Do Thái thì cô còn là dị nhân hiếm, bị loài người kì thị.”

Vesper khẽ nhún vai, “Tôi đâu phải loại yếu đuối, nhỉ?”

Erik hơi nhếch mép, “Trước khi được dạy dỗ nghiêm khắc, cô sẽ không biết gì về năng lực tiềm ẩn này.”

Vesper đặt dĩa xuống, nhìn hắn đầy thích thú, “Tôi sẽ trở thành dị nhân ưu tú như anh sao? Ý tôi là, đêm qua lúc ở căn cứ bí mật, Mystique Raven đã nói anh thậm chí có thể phóng tên lửa.”

Sự ngưỡng mộ trong mắt cô gái nhỏ hẳn làm thằng đàn ông nào cũng phải ngây ngất. Nhưng Erik chỉ bình tĩnh nhìn cô, “Cô sẽ trở thành học trò ưu tú nhất của tôi, Vesper.”

Vesper khẽ nghiêng đầu, tỏ vẻ vô cùng ngây thơ quyến rũ, “Tôi đâu chỉ muốn trở thành học trò của anh.”

Khuôn mặt điển trai nam tính kia trở nên lạnh lùng vô cảm. Dường như vừa sinh ra hắn đã trầm tính sõi đời như vậy, chưa bao giờ non nớt hay quẫn bách.

Hắn không khiển trách cô, và tất nhiên chẳng thèm trả lời bất cứ câu hỏi nào.

Vesper nhìn hắn bước thẳng ra khỏi phòng bếp, quay về phòng ngủ. Đoán chừng là thay đồ, vì dù sao hiện tại hắn cũng đang mặc quần áo thoải mái ở nhà.

Nhưng dù mặc quần áo ở nhà cũng khó mà giấu nổi thân hình đẹp độc nhất vô nhị ấy. Vesper chỉ muốn trao bằng khen “Vòng eo số 1 châu Âu” cho hắn thôi.

Vào phòng ngủ, Magneto nhìn đống chăn gối lộn xộn rồi hít thật sâu.

Chắc chắn con ranh kia cố tình không dọn để nhắc nhở hắn những gì đã xảy ra đêm qua.

Hình như hắn đã khiêu khích một con quỷ nhỏ ranh mãnh.

Lúc Erik Lehnsherr ra khỏi phòng ngủ lần nữa, Vesper suýt buột miệng trầm trồ.

- - Tại sao hắn lại mặc âu phục xám cuốn hút như thế, để dụ dỗ cô sao?

Vesper nhướng mày, “Thưa anh, anh làm việc ở Phố Wall à?”

“Tôi giành được rất nhiều vàng từ tay bọn Đức quốc xã. Hôm nay tôi định qua Goldman Sach (ngân hàng đầu tư đa quốc gia ở Hoa Kỳ) bàn chuyện đầu tư.” Giọng Erik đều đều.

Điều hắn không đề cập đến là hắn có thể kiểm soát kim loại và từ trường của Trái đất. Do vậy hắn chưa bao giờ thiếu tiền.

Magneto nhìn tay cô nhóc rỗng tuếch, “Cặp cô đâu?”

Lẽ nào cô tính đi học tay không?

Vesper chớp chớp mắt rồi chỉ vào ghế sô pha nhà Erik, nơi đặt balo đeo chéo cùng sách giáo khoa của cô.

“Tay cô bị tật à?” Erik liếc xéo.

Ngay giây sau, hắn cầm đống đồ kia lên.

Vesper cười tươi rói. Cô bước tới ôm lấy cánh tay hắn.

Erik không thèm nhìn cô. Hắn đi thẳng đến cửa nhưng không đẩy cô ra làm cô cười càng đắc chí hơn.

Trong hầm đỗ xe, chiếc Mercedes màu đen rất phù hợp với khí chất của hắn, đường nét mạnh mẽ mà phong nhã.

Vesper ngồi ghế phụ lái nhìn Magneto bên cạnh. Khuôn mặt tuấn tú ẩn dưới bóng tối. Vẻ vô cảm phảng phất mùi máu tanh lạ thường.

Ở cùng Manhattan, căn hộ đơn của Erik cách trường trung học nữ sinh Barley không xa. Lúc hắn đậu con xế đen ngoài cổng trường, còn một lát nữa mới vào giờ học.

Vesper nghiêng người đụng phải ánh mắt hắn, “Thưa anh, cho tôi hôn tạm biệt được không?”

Cơ thể cô tắm dưới nắng. Làn da trắng bóc như trong suốt. Erik cau mày, “Nếu cô không thể học cách đàng hoàng với thầy dạy thì tôi cũng chẳng ngại vứt bỏ một nhóc dị nhân đâu.”

Khoảnh khắc nói ra Erik liền cảm thấy lòng trùng xuống. Hắn nhìn cô nhóc thở dài một hơi rồi cúi đầu rầu rĩ.

Hắn bực tới mức chỉ muốn phá hủy mọi thứ trước mặt mình.

Vesper tựa lưng lên cửa xe. Gương mặt xinh đẹp tuyệt trần chìm đắm trong sự thất vọng.

“Nhìn tôi này.” Erik ra lệnh cho cô.

Vesper hậm hực ngoảnh mặt đi, cố tình không nhìn hắn.

Dường như Erik có thể ngửi được mùi hương quyến rũ trên người cô trong buồng xe kín.

Bỗng hắn bóp cằm Vesper ép cô phải ngẩng đầu nhìn mình.

Bầu không khí trở nên đặc quánh. Erik có thể nghe tiếng tim mình đập, hẳn còn có cô nữa.

Hắn nói giọng nguy hiểm, “Em lúc nào cũng hư như thế. Tôi sẽ bỏ em thật đấy.”

Chưa kịp dứt lời, mặt Erik đã kề sát cô. Hắn áp một tay lên lưng Vesper, tay kia luồn vào tóc cô.

Vesper cố lấy lại hơi. Cô bất giác cắn môi.

Erik nhìn sang chỗ khác, hôn vội lên má cô.

Một cái hôn vô cùng lịch sự.

Song hắn định lùi về nhưng lại bị Vesper quàng chặt cổ.

Cô gần đến nỗi cọ chóp mũi vào hắn.

“Thưa anh, anh sẽ đuổi tôi đi nếu tôi hôn anh chứ?”

Giọng Erik trầm khàn, “Chắc vậy.”

Tức thì hắn bỗng tiến lại gần hôn cô thật sâu với sức mạnh cơ hồ có thể phá hủy tất cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.