Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen PK Tiểu Thư Bé Bỏng

Chương 54: Chương 54: Cầu xin




Daniel cho người lục tung cả căn nhà lên nhưng lại không tìm thấy Mộ Phong Triệt. Ông tức đến lông mày dựng ngược lên, phiền não đi về phía phòng của Vi Vi tìm vợ.

Daniel ngạc nhiên khi thấy Lạc Tố ngồi ngẩn người trên ghế sô pha ngoài của phòng, trên khuôn mặt của bà còn hiện lên một nụ cười bí hiểm. Daniel có dự cảm không lành, đột nhiên nhớ đến một trường hợp…Tên tiểu tử kia không tìm thấy, vợ ông không ở trong với con gái mà lại ngồi đây cười nguy hiểm vậy…Đáp án không cần nghĩ cũng biết.

Daniel hùng hùng hổ hổ đi đến trước cửa phòng Vi Vi, đang muốn mở cửa thì một bàn tay khác đã nắm lấy tay ông, kéo đi. Daniel mặc dù vẫn đang vô cùng tức giận nhưng vẫn không phản kháng để người kia dắt đi, đơn giản vì người đó là vợ ông…

Trong phòng, Mộ Phong Triệt ôm chặt Vi Vi trong lòng, hai người đều không nói gì, để mặc cho sự ngọt ngào trong lòng dần lan tỏa ra xung quanh. Mặc dù lúc này bộ dạng của Mộ Phong Triệt thảm không tả nhưng điều đó cũng không hề ảnh hưởng đến sự vui vẻ của Vi Vi. Dù đau lòng cho anh nhưng chỉ cần anh ở đây với cô là tốt rồi.

“ Ngày mai chúng ta quay trở về nhé.” Mộ Phong Triệt lên tiếng, không cần nói ở đâu, hai người cũng tự hiểu với nhau rằng là quay trở về Đại Lục.

Lạc Vi Vi nằm trong ngực người yêu, cười ngọt ngào gật đầu một cái.

Đến khi Daniel gặp lại Mộ Phong Triệt đã là sáng hôm sau. Lúc này, ông còn tức giận hơn ngày hôm qua nữa, Daniel cầm quả cầu thủy tinh trên bàn ném mạnh xuống đất, lập tức, quả cầu vỡ tan tành, vài mảnh vụn còn bắn đến tận chân Mộ Phong Triệt.

Hành động này thực không giống với con người của Daniel chút nào, nếu như bình thường, ông sẽ cầm quả cầu ném thẳng vào đầu Mộ Phong Triệt, nhưng việc đó chắc chắn không xảy ra vào hôm nay, vì con gái bảo bối của ông còn đang đứng sau lưng cái tên chết tiệt kia.

“ Không được, ta không cho phép!!” Daniel dùng ánh mắt sắc lạnh sáng quắc gườm gườm nhìn Mộ Phong Triệt. Muốn mang con gái ông đi, đừng có hòng…

Lạc Tố đứng sau cũng không làm gì được, nhưng có làm gì được cũng sẽ không làm. Lần này Daniel và Lạc Tố thực sự rất tức giận, Vi Vi ở cùng Mộ Phong Triệt liên tiếp gặp nguy hiểm tính mạng đã không nói làm gì, vậy mà tên này thậm chí còn muốn dắt con bé đi một lần nữa, ở đâu có cái chuyện tốt như vậy.

Lạc Vi Vi được Mộ Phong Triệt bảo hộ ở sau lưng, khuôn mặt cô vẫn trắng bệch đến dọa người, khẽ run rẩy túm góc áo anh. Mộ Phong Triệt dù có chút hoang mang lo lắng nhưng điều đó vẫn không làm sự kiên quyết cứng rắn trong mắt anh giảm đi chút nào.

Mộ Phong Triệt mím môi, một lần nữa cúi thấp đầu : “ Xin hãy cho con có cơ hội được chăm sóc cô ấy.”

Daniel cười khẩy một tiếng, cố gắng không nhìn đến đôi mắt to tròn đang ngập nước của con gái :

“ Cậu dựa vào đâu mà dám nói như vậy, đừng tưởng tôi không biết khi con bé ở cạnh cậu đã xảy ra những chuyện gì.”

Nếu không phải vì tên tiểu tử này có ảnh hưởng quá sâu tới Vi Vi thì có khi ông đã bắn chết tên này rồi.

Mộ Phong Triệt mím chặt môi, cắn răng quỳ phục xuống, gân xanh trên trán anh đã nổi gồ lên, hai tay cũng nắm chặt đến mức khớp xương trắng bệch : “ Con cầu xin hai người.”

Lạc Vi Vi đứng sau sững sờ nhìn hành động của anh.

Bên kia, Lạc Tố và Daniel cũng có chút không ngờ tới, đờ người nhìn chàng trai trẻ đang quỳ kia…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.