Tổng Tài Lạnh Lùng Sủng Vợ Vô Đối

Chương 1: Chương 1: Mở đầu của bi kịch




Đáng lẽ ra cô sẽ có một cuộc sống hạnh phúc bên gia đình viên mãn, một cuộc sống ai cũng ngưỡng mộ. Nhưng mọi chuyện đã thay đổi khi cha cô không may bị hại phải chịu trách nhiệm với một người phụ nữ tên Thẩm Uyển Đình có người con gái tên Thẩm Gia Kỳ, khiến mẹ cô rất đau lòng, thế nhưng cha cô vẫn hết mực yêu thương mẹ con cô dẫn tới việc hai mẹ con kia hết sức ghen tỵ.

Vài năm sau cuộc sống cũng gợi là bình yên cho tới năm cô mười chín tuổi cô, cái tuổi của số mệnh đó bắt đầu xoay chuyển. Khánh San đã đỗ được vào ngôi trường danh giá mà cô hằng ao ước, cũng ngày ấy cha cô ngày càng làm ăn phát đạt cũng vừa ra mắt thêm công ty con.

Bên cạnh tuy phiền phức vì hai mẹ con ở đâu rớt xuống thì mọi thứ đều gói gọn trong chữ "Hoàn hảo". An Hàn Minh vốn không hề có tình cảm với hai người kia vì đơn giản là chính ông là người bị hại, nhưng loại người bám dai như đĩa hút máu đó chỉ có tiền mới yên bình chút.

Cũng may mẹ của Khánh San cũng hiểu nhưng cũng đành bất lực với loại người vô sỉ đó còn lạ An Hàn Minh vẫn hết mực hết lòng yêu thương mẹ con cô. Trái ngược với cô người con gái “Không may” kia, cô ấy chỉ thua Khánh San ba tuổi nhưng suốt ỷ lại vào gia thế của cha cô mà ăn chơi quậy phá, người mẹ ghẻ thì xài tiền như nước khiến Khánh San vốn đã ngứa mắt nay lại càng rất khó chịu.

Cứ ngỡ chuyện ấy là bất hạnh nhất đối với Khánh San, nhưng ông trời lại thích trêu người. Chuyện gì đến cũng đến, phong ba ấp tới gia đình cô, một buổi tối nọ cha Khánh San- An Hàn Minh đã chở cô đi chơi thì đột nhiên có chiếc xe tải tông trực diện vào xe An Hàn Minh và chạy mất.

Cha vì cứu cô dùng hết sức lực đưa cô ra ngoài. Khánh San cố gắng mở mắt nhưng chỉ có thể mơ màng nhìn thấy cha cứu mình.

"Cha…Cha...ơi!"

An Khánh San dùng chút tỉnh táo cuối cùng gọi cha, bần tay run rẩy dính máu và máu đưa tay về người cha phía xa đang bất động, nước mắt cô trào ra, máu và nước mắt hòa vào nhau nhuộm đỏ gương mặt xinh xắn nhỏ bé của Khánh San cùng với bộ váy trắng xinh đẹp mà An Hàn Minh tặng cho con gái mình ngày tốt nghiệp, trong giây cuối cùng gắng gượng ấy Khánh San ù tai trước mắt là mảng xám xịt, lấy ló đâu đó là chút tia sáng.

Khánh San tận mắt đã thấy xe phát nổ cùng người cha còn nằm hấp hối bên trong…và rồi Khanh San không biết gì nữa, cô đã bất tỉnh. Khi Khánh San tỉnh lại thì đã nằm trong bệnh viện đầu và cơ thể băng bó chi chít, gương mặt xanh xao gầy đi không ít.

"Khánh San, mau tỉnh lại đi mẹ không thể nào cùng lúc mất hai người thân được."

Giọng nói trầm ấm, nghẹn nước mắt của An Tĩnh Hy- Mẹ An Khánh San đau thương gọi con gái trong phòng bệnh. Có lẽ Khánh San đã nghe được giọng của mẹ mình cô liền cố gắng cử động từ từ mở mắt, đập ngay vào mắt của Khánh San là một màu trắng và mùi thuốc khử trùng sộc nặng lên mũi, cô vừa qua khỏi cơn nguy kịch đầu cô đau nhói không dứt. Khánh Sna gắng gượng từ từ quay sang thấy mẹ sắc mặt nhợt nhạt đẫm nước mắt, người mẹ xinh đẹp hiền dịu hằng ngày sớm đã tiều tụy hẳn đi, đôi mắt đen long lanh sớm đã thâm quầng cho thấy bà đã phải thức trắng nhiều đêm.

"M…Mẹ...Mẹ!"

Giọng của An khánh San gọi mẹ, An Tĩnh Hy vô cùng vui mừng gọi bác sĩ, Khánh San thấy thế liền dùng hết sức níu tay mẹ hốt hoảng hỏi: "Mẹ…ba…ba con đâu rồi?"

Mẹ nghe cô nhắc đến An Hàn Minh như bị ngàn nhát dao cứa vào tim, gương mặt nhợt nhạt bỗng tối sầm lại có chút đáng sợ, nghẹn ngào nói: "Ba con…không…qua khỏi rồi!"

An Khánh San bị sốc nặng, đồng tử mắt không chuyển động, cô bất động ngất đi hai hàng nước mặt tuôn trào. Cuối cùng cô chỉ nghe thấy tiếng mẹ cô vang vọng: "Con đừng làm mẹ sợ mà!"

"Bác sĩ! Bác sĩ!"

Hai tiếng sau…

"Bác sĩ con tôi thế nào rồi?" Tĩnh Hy giọng gấp gáp lo lắng hỏi bác sĩ.

"Không sao,chỉ là bị sốc chút thôi Bà An cần phải quan tâm nhiều hơn, không nên để tình trạng này xảy ra nữa, tôi sẽ kê đơn chấn tĩnh tinh thần cho bệnh nhân xin bà đừng lo lắng."

An Tĩnh Hy bớt lo lắng vừa thở phào vừa tự trách. Hôm sau An Khánh San đã tỉnh lại, đầu đau nhức đến nỗi có chút mơ hồ.

An Tĩnh Hy thấy vậy vội vàng chạy tới hỏi thăm: "Con thấy sao rồi? Khó chịu chỗ nào sao?"

An Khánh San nhìn mẹ dường như không quen biết, có chút bối rối:

"Đây là đâu…còn bà là…?"

Tĩnh Hy thấy thế hốt hoảng nói: "Mẹ là mẹ của con đây!"

Khánh San có chút mơ hồ không hiểu gì, mẹ lo lắng không nguôi vội gọi bác sĩ: "Bác sĩ! Mau xem con tôi giờ không biết tôi là ai?"

"À...ừ có lẽ là chấn thương nặng ở đầu và bị sốc nên cô ấy có chút ảnh hưởng tới não, cần phải xét nghiệm nhiều hơn!” Bác sĩ nói.

Sau thời gian xét nghiệm An khánh San được chẩn đoán não có vấn đề sẽ có chút ngốc nghếch không được bình thường như trước phải được điều trị và quan tâm như thế mới có khả năng khôi phục. Người mẹ biết tin hết sức đau lòng, một cô gái mới mười chín tuổi thôi đã phải qua nhiều chuyện như vậy giờ còn trở nên ngốc không biết chừng nào mới khỏi.

Thời gian sau cô dần hồi phục, được đưa về nhà trong thời gian cô nằm viện ở nhà hai mẹ con kia lật mặt không những không lo lắng hay đau buồn một chút nào đã thế còn lộng hành ngang ngược chi tiêu phung phí, hơn nữa ba cô vừa mất đã mời luật sư tới chia tài sản rồi! Nhưng bà ta không được cưới gả nên không có cách nào chiếm đoạt còn mẹ An Khánh San toàn tâm toàn ý chăm sóc cô nên cũng chả để tâm đến họ và thế họ đã tự coi mình là chủ của căn nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.