Tra Công, Cách Ta Xa Một Chút

Chương 63: Chương 63: Trở lại bên cạnh anh (2)




☆ Chương 63: Trở lại bên cạnh anh (2)

-------------Editor: Mèo-----------------

“Lạch cạch, “ tiếng khóa xe vang lên đặc biệt rõ ràng.

Dự cảm thấy điều sắp xảy ra sẽ vô cùng tồi tệ, Tô Chính Lượng nóng nảy, cậu đỏ mặt, rống giận, “Lâm Tích Lạc, tên khốn nhà anh, anh muốn làm gì?”

“Làm em.”

Trả lời ngắn gọn mà lạnh như băng, khiến cho Tô Chính Lượng cảm thấy hàn ý lan khắp toàn thân

“Vô liêm sỉ!” Giơ tay lên, Tô Chính Lượng hướng phía trước đánh.

Lâm Tích Lạc thoải mái tránh thoát được cú đánh, bàn tay hữu lực, đem tứ chi cậu kìm chặt.

“Chết tiệt!” Chưa từ bỏ ý định, cậu giơ tay khác lên định đánh vào mặt đối phương, lại như cũ mà thất bại.

Hai cánh tay bị đè lên, bị một bàn tay áp chế, chỗ bị nắm, đau đến độ khiến Tô Chính Lượng nhíu mày.

Tiếp theo, cậu bị đối phương đẩy ngã.

Lâm Tích Lạc lấy thân áp lên, lồng ngực cường tráng rộng lớn hoàn toàn đặt trên thân người gầy gò của cậu, không cho Tô Chính Lượng lộn xộn, hai chân rắn chắc của hắn đè nửa người dưới, khiến cậu hoàn toàn không thể nhúc nhích.

Tiếng thở dốc ồ ồ, bên trong xe, không ngừng vang lên.

Tô Chính Lượng bị chèn ép, tự biết mình hiện tại muốn trốn cũng không thoát, chỉ có thể miễn cưỡng ngửa đầu, nhìn chằm chằm cặp mắt màu đen tràn ngập tức giận kia.

Tô Chính Lượng thở dồn dậo, mồ hôi thi nhau chảy ra, “Lâm Tích Lạc, buông tay...”

“Không buông.”

Trong bóng tối, Lâm Tích Lạc luồn vào trong quần áo Tô Chính Lượng sờ soạng, muốn cởi cúc áo, chỉ là làm cả nửa ngày, vẫn không thể như ý nguyện.

Lâm Tích Lạc kéo phăng áo ra, làm rơi toàn bộ cúc áo của Tô Chính Lượng, bàn tay kia mang theo độ ấm, chạm lên da thịt của cậu, khiến Tô Chính Lượng khẽ rùng mình.

Xem ra, hôm nay, chính mình thật sự trốn không thoát.

Tô Chính Lượng bất lực, buông xuống chút tôn nghiêm cuối cùng, đau khổ cầu xin, “Lâm Tích Lạc, cầu anh, không cần làm như vậy.”

“Không.”

Cự tuyệt rõ ràng, không hề thương tiếc.

Bàn tay dần dần trượt xuống, đi vào hạ thân Tô Chính Lượng, thô bạo mà kéo rớt dây lưng ngăn trở thế tiến công của hắn.

Tô Chính Lượng gần như sụp đổ, sử dụng chút khí lực cuối cùng, cậu lớn tiếng gầm rú, “Lâm Tích Lạc, nếu anh làm như vậy, tôi nhất định sẽ hận anh cả đời!”

Bàn tay đang kéo khóa chợt dừng lại, Lâm Tích Lạc nói với giọng khàn khàn, “Tô Chính Lượng, em không biết giờ nói những lời này đã quá muộn sao? Em cho rằng chuyện giữa chúng ta đã kết thúc, vậy em lấy năng lực gì bắt tôi không thượng em?”

“Tôi...”

Tô Chính Lượng há miệng thở dốc, phát hiện mình vô luận thế nào cũng đáp không được, chỉ có thể hờ hững quay đầu đi.

“Em biết rõ tôi còn yêu em, vì cái gì còn tuyệt tình như thế?”

Vô tình nhắm mắt lại, Tô Chính Lượng lạnh lùng trả lời, “Bởi vì tôi không yêu anh nữa.”

Lâm Tích Lạc cúi xuống, ghé vào lỗ tai câu, tà ác nói nhỏ, “Cho dù em đối với tôi không còn chút tình yêu nào, tôi cũng sẽ không bao giờ buông tha cho em, cho dù không chiếm được lòng của em, tôi cũng muốn có được thân thể em. Bởi vì, em chỉ có thể là của Lâm Tích Lạc tôi, trừ bỏ tôi, bất luận kẻ nào cũng đừng hòng có được em. Cho nên, nếu em cùng Chu Tuệ kết hôn, tôi nhất định sẽ khiến cô ta sống không bằng chết!”

Tô Chính Lượng đồng tử nháy mắt phóng đại, “Anh sẽ phải xuống địa ngục!”

“Để có được em, cho dù bắt tôi xuống địa ngục, tôi cũng không hối hận.”

Nghe thấy hắn nói như vậy, Tô Chính Lượng vô lực nghiêng đầu, thanh âm mỏng manh hữu khí vô lực, “Tại sao? Lâm Tích Lạc, tại sao còn muốn tra tấn tôi như vậy? Anh có biết nột tâm tôi hiện tại có bao nhiêu thống khổ, bao nhiêu mâu thuẫn không? Tôi thường xuyên nhớ lại những ngày tháng tươi đẹp chúng ta còn bên nhau, thật sự chỉ hy vọng đây chỉ là một cơn ác mộng. Nhưng mà, tại sao, hết thảy trước mắt lại thật như vậy, Lâm Tích Lạc, chúng ta đã không thể quay lại, hết thảy đều đã quá muộn, anh hiểu chứ?”

Lâm Tích Lạc nhìn xuống ánh mắt kia, ôn nhu nói, “Chỉ cần em còn yêu tôi, hết thảy đều vừa kịp lúc.”

Ưu thương càng sâu, khuôn mặt tái nhợt của Tô Chính Lượng chợt lóe lên, cậu bất đắc dĩ lắc đầu, “Lâm Tích Lạc, không có khả năng. Chúng ta đã bỏ lỡ quá nhiều, không bao giờ có thể trở về như trước được nữa.”

Lâm Tích Lạc thở dài, “Tôi biết, em vẫn còn giận tôi chuyện lúc trước tôi không nói cho em biết sự tình.”

Tô Chính Lượng hơi hơi nghiêng đầu, tránh ánh mắt của Lâm Tích Lạc, “6 năm, đã đem toàn bộ tình yêu của tôi với anh chôn vùi, hiện tại tôi đối với anh không yêu cũng không hận. Với tôi mà nói, anh không khác gì một người xa lạ, cho nên, không cần phải lôi chuyện quá khứ ra dối gạt tôi.”

Lâm Tích Lạc giơ tay lên, chậm rãi di động đến mặt Tô Chính Lượng, thật cẩn thận vuốt ve từ trán xuống, ngón tay lướt qua cổ, ngực, một đường chuyển xuống phía bụng, một bộ dáng yêu thích không thôi, giống như đang thưởng thức trân bảo độc nhất vô nhị, “Lượng, tôi không có lừa em, Lâm Tích Lạc tôi cho dù phải lừa gạt cả thiên hạ, cũng sẽ không bao giờ lừa gạt em.”

Tô Chính Lượng âm thầm để mặc Lâm Tích Lạc âu yếm, chậm rãi nhắm hai mắt lại, “Lâm Tích Lạc, không cần nói nữa. Anh hiện tại đã là Lâm tổng, nhất cử nhất động của anh đều là bộ mặt của Lâm thị, mỗi lời nói, hành động của anh đều ảnh hưởng tới sự tồn vong của Lâm thị. Cho nên, thay vì chấp nhất với thứ tình cảm đã qua này, thì chi bằng bắt đầu một cuộc sống mới, đối với cả hai chúng ta đều là chuyện tốt, không phải sao?”

Sự chua sót dần dần hiện lên trong mắt, thanh âm trầm thấp của Lâm Tích Lạc lộ ra sự mất mát cùng bất đắc dĩ, “Chẳng lẽ thật sự không còn cách nào đều cứu vãn sao?”

“Không còn.”

Động tác Lâm Tích Lạc dừng hẳn lại, Tô Chính Lượng không có mở mắt ra, lại có thể cảm thấy ngón tay người ở phía trên mình run rẩy.

Lâm Tích Lạc thu hồi bàn tay, gắt gao nắm thành quyền, các đốt ngón tay dần trở nên trắng bệch

Không biết qua bao lâu, lâu đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở của hai người trong xe.

Lâm Tích Lạc thu thập quần áo của Tô Chính Lượng, cởi áo khoác của mình, phủ lên người cậu, mở cửa xe, dứt khoát rời đi.

“Lượng, tái kiến.”

Cửa xe đóng lại, thanh âm trầm thấp của nam nhân, như là rơi xuống, trong tích tắc, không một tiếng động tiến vào trong tai Tô Chính Lượng.

Nghe được thanh âm của hắn, Tô Chính Lượng cầm lấy áo khoác, nhẹ nhàng run rẩy. Cậu chống đỡ hết nổi, nghiêng đầu sang chỗ khác, xuyên qua cửa kính xe, nhìn chăm chú vào thân ảnh Lâm Tích Lạc dần đi xa. Bóng dáng kia, dưới ánh đèn gara mờ nhạt, thật cô đơn.

Tô Chính Lượng chóp mũi hơi hơi chua xót, chậm rãi dựa vào ghế xe một lúc lâu, nhắm mắt lại.

Tô Chính Lượng, hắn đã buông bỏ cả tôn nghiêm, lặp đi lặp lại nhiều lần cầu mày hồi tâm chuyển ý, mày đều vô tình từ chối hắn. Rõ ràng mày đã sớm không còn yêu hắn, nhưng vì sao mỗi lần nhìn thấy hắn như vậy, lại vô cùng đau đớn, cái cảm giác khó thở không thông này rốt cục là sao cơ chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.