Triền Miên Nhập Cốt Tổng Tài Yêu Say Đắm

Chương 82: Chương 82: Ăn no rồi thì có thể chạy nhanh hơn một chút!




Đột nhiên bị Phong Hàng Lãng quát một tiếng, Tuyết Lạc giật mình, miếng cháo cuối cùng còn trong bát vừa mới cho vào miệng, bây giờ nuốt xuống cũng không được mà không nuốt cũng không được.

“ỨỰc” một tiếng, Tuyết Lạc cuối cùng cũng quyết định phải quý trọng từng hạt gạo, nuốt xuống miếng cháo đang trong miệng.

Tuyết Lạc ngơ ngác một lúc, không hiểu vì sao đột nhiên anh ta lại quát mắng không cho cô ăn, có phải anh đang chê tốc độ ăn của cô chậm quá?

“Ăn no rồi thì có thể chạy nhanh hơn một chút.” Tuyết Lạc vô tội đáp.

Nhưng Phong Hàng Lãng lại nhíu chặt mày. Vốn dĩ anh cho rằng bọn Bạch Mặc không thể động tay chân đến đồ ăn của anh và Tuyết Lạc nên đã để cho Tuyết Lạc ăn cháo. Nhưng khi nhìn khuôn mặt cô càng ăn càng đỏ ửng mới chợt nhận ra, có lẽ bọn Bạch Mặc sẽ không hạ độc, nhưng loại thuốc kia thì chưa chắc.

Mà khuôn mặt đang ửng đỏ một cách không hề tự nhiên của cô lúc này là bằng chứng rõ ràng nhát.

Ăn xong cháo, Tuyết Lạc nghe theo sự sắp xếp của Phong Hàng Lãng, lấy ra hai cái khăn ướt từ trong phòng tắm, một chiếc cho mình và một chiếc cho Phong Hàng Lãng: “Cần thận, đừng để bị bỏng.”

Khi đưa khăn cho Phong Hàng Lãng, Tuyết Lạc chạm phải cánh tay của anh ta, cô giống như bị điện giật mà rụt tay lại.

Mình bị làm sao vậy? Chỉ là chạm vào tay một người đàn ông mà thôi, sao lại có phản ứng mạnh như thế chứ?

Sau đó, hô hấp của Tuyết Lạc trở nên dồn dập, cả người như bị ném vào lò lửa nóng, nóng đến mức thở cũng không nỗi.

Phong Hàng Lãng vẫn chưa nhóm lửa ở phòng trong, sao mình lại nóng đến vậy?

“Phong… Phong Hàng Lãng… tôi hình như… tôi nóng quá, có chút khó chịu.” Tuyết Lạc dùng khăn ướt lau hai má nóng hồi của mình.

“Trong cháo có phải bị bỏ thuốc độc không?” Phản ứng đầu tiên của Tuyết Lạc là bát cháo cô vừa ăn đã bị ai đó bỏ thêm thứ gì không sạch sẽ. Cô cảm thấy rất kỳ lạ khiến cô không thể kiểm soát được bản thân mình. Khí nóng lan ra khắp nơi trên cơ thể cô, mỗi tế bào đều đang kêu gào rằng nó nóng quá, nó muốn thoát khỏi sự trói buộc này, muốn được tự do bay lượn trong không trung, không còn bị trói buộc nữa.

“Đồ ngốc này, đừng nỗi điên nữa!” Phong Hàng Lãng hét lớn, bước tới giữ lấy tay Tuyết Lạc.

Sau một lúc ngẫn ngơ, Tuyết Lạc cúi đầu: *A…” Cô hốt hoảng hét lên một tiếng rồi hốt hoảng lúng túng quấn chặt quần áo của mình.

“Phong Hàng Lãng, tôi… tôi bị sao vậy? Tôi hình như… hình như bị bệnh rồi… tôi nóng quá.”

Tư duy của Tuyết Lạc đã trở nên mơ hồ, lời nói cũng vừa ngắt quãng vừa không rõ ràng.

Cảm giác như đang mo, tất cả đều trở lên không thật.

Như bị ném vào thế giới cỗ tích chỉ có cô và hoàng tử của cô.

Hoàng tử nắm lấy tay cô, nói với cô những lời thâm tình: “Nếu như có một ngày, anh biến thành một nắm cát vàng, cỏ mọc trên cát vàng cũng xanh tươi vì em, hoa tươi cũng vì em mà đẹp hơn.”

“Nếu như có một ngày, anh biến thành một suối nước trong, đàn cá tung tăng bơi lội trong nước cũng nhảy múa vì em, tiếng nước chảy róc rách cũng vì em mà hát.”

“Hãy cho phép anh, cho phép anh nói “Anh yêu em”!”

Những lời này đều được Tuyết Lạc nhớ từ tuyển tập thơ tản văn mà cô đã thuộc lòng từ rất lâu rồi.

Đó là mong chờ và hy vọng vào tình yêu của Tuyết Lạc, cô là cô gái luôn khao khát một tình yêu đẹp.

Tuyết Lạc dường như đã đắm chìm vào một thế giới khác, một thế giới chỉ có cô và hoàng tử yêu quý.

Đột nhiên, cô nắm lấy bàn tay to lớn của Phong Hàng Lãng, mở rộng bàn tay và đặt nó vào vị trí trái tim của mình, để nó cảm nhận nhịp tim đang đập.

“Phong Hàng Lãng, anh vừa nói gì thế? Nói lại lần nữa được không?” Mặt Tuyết Lạc đỏ bừng như bị bệnh.

Phong Hàng Lãng liếc nhìn cô, cả người cô đã ngắn ngắn ngơ ngơ, xem ra “bệnh” không nhẹ.

“Nếu như không chịu được, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh đi. Đừng nói linh tính nữa.”

Nhìn bát cháo đã bị cô ăn sạch, lông mày Phong Hàng Lãng cau lại. Bạch Mặc thế mà dám cho người của hắn uống loại thuốc linh tinh như này. Tên nhãi đó thiếu đòn lắm rồi phải không!

Phong Hàng Lãng dùng ánh mắt nghiêm nghị sắc lạnh nhìn chằm chằm vào hướng máy quay.

“Phong Hàng Lãng, em nghe thấy rồi, anh vừa nãy rõ ràng nói “anh yêu em”.”

Tuyết Lạc bướng bỉnh nắm tay Phong Hàng Lãng: “Nói lại “anh yêu em” đi, được không? Em muốn nghe!”

“Đồ ngốc! Cô bình tĩnh đi!” Phong Hàng Lãng đầy Tuyết Lạc ra.

Tuyết Lạc đứng không vững, lảo đảo sắp va vào tường…

Phong Hàng Lãng không nỡ để cô bị va vào tường, duỗi tay ra kéo cô lại.

Có lẽ kiếp này Tuyết Lạc cũng không thể tưởng tượng được bản thân cô sẽ lại chủ động hôn Phong Hàng Lãng. Hành động của cô không lưu loát mà cô chỉ đang đơn giản tìm cách để bản thân mình dễ chịu hơn một chút.

Phong Hàng Lãng không đáp lại, chỉ để cô nhón gót chân tùy ý gặm nhắm môi anh.

Đây hoàn toàn không được coi là một nụ hôn, mà giống một đứa trẻ bướng bỉnh đang nhắm nháp viên kẹo yêu thích của mình.

Nhưng hiệu quả đã đạt được. Tình cảm nguyên sơ nhất của người đàn ông đã bị khơi dậy, Phong Hàng Lãng đáp trả lại nụ hôn của cô.

Trong phòng giám sát Bạch Mặc đã thấy hết mọi việc đang diễn ra liền lau mồ hôi trên trán: “Anh Nghiêm, tên Phong Hàng Lãng này không thật sự định phóng hỏa đốt nhà chứ?”

“Với trình độ của anh ta, đốt nhà chỉ là chuyện đơn giản. Trên đời này không có gì mà Phong Hàng Lãng không dám làm.”

Trên vẻ mặt cương nghị của Nghiêm Bang lộ vẻ buồn bã.

“Vậy phải làm thế nào? Kêu cứu hỏa?” Bạch Mặc không ngờ rằng Phong Hàng Lãng lại dùng cách thức “oanh liệt” như vậy để chống đối.

“Không cần phải vội! Đợi thêm một lúc xem sao! Cô gái kia…

hình như có phản ứng rồi!”

Nghiêm Bang nhìn thấy động tác bất thường của Tuyết Lạc, đồng thời cũng nghe thấy tiếng Phong Hàng Lãng trách mắng cô gái kia. Chắc chắn anh ta đã phát hiện ra trong cháo có bỏ thêm chất phụ gia, và cũng biết đó là loại phụ gia nào.

Lại một đợt khô nóng ập đến, Tuyết Lạc vừa hồi phục được chút lý trí lại không kiểm soát được bắt đầu cởi quần áo trên người.

“Phong Hàng Lãng, mau rời khỏi đây. Tôi thật sự chịu không nỗi nữa.” Tuyết Lạc thấp giọng lẫm bẩm, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng xinh đẹp.

Xinh đẹp đến mức động lòng người: “Chúng ta sắp có thể ra ngoài rồi, cô chịu thêm một chút nữa thôi.”

Phong Hàng Lãng ôm cô vào lòng.

Phòng bên trong không có camera theo dõi. Bất kể là Nghiêm Bang hay Bạch Mặc đều không biết được tình hình của Phong Hàng Lãng.

Nhưng điều này cũng không ngăn được Bạch Mặc thăm dò tình hình. Máy nghe lén to bằng ngón tay cái được Bạch Mặc gắn lên một tắm thảm nào đó ở trong phòng đang truyền đến âm thanh rất rõ ràng.

Một người đàn ông hiểu phong tình lúc này chỉ cần nghe tiếng thôi cũng có thể phán đoán được tình cảnh lúc này có bao nhiêu nóng bỏng.

“Lâm Tuyết Lạc, em biết bản thân đang làm gì không?” Dưới tình cảnh này, Phong Hàng Lãng đẩy cô gái trong vòng tay ra.

Anh lạnh lùng nói.

Cô gái bị đẩy ra lại ngay tức khắc dính vào, vùi đầu vào lòng Phong Hàng Lãng với vẻ không hài lòng, hậm hực như một con mèo.

Cái ôm của Phong Hàng Lãng thật sự khiến cô cảm thấy an tâm và có thể làm giảm sự khó chịu trong cơ thể cô.

Nhưng Phong Hàng Lãng lại đẩy cô gái đang ôm anh ra một lần nữa…

Bên tai anh ta vẫn còn văng vẳng lời nói của cô tối qua. Tôi thích người đàn ông như Phương Diệc Ngôn, vui tươi ấm áp, tươi đẹp như ánh nắng ban mai.

Cô ta vậy mà trong lòng vẫn còn có một người đàn ông tên Phương Diệc Ngôn?

Thế thì đã sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.