Triền Miên Nhập Cốt Tổng Tài Yêu Say Đắm

Chương 11: Chương 11: Xem ra chị hai rất có kinh nghiệm ở phương diện




Là ai đã cho người phụ nữ này lá gan giáo huấn Phong Hàng Lãng hắn? Đôi mắt Phong Hàng Lãng như hai vì sao đã hấp thụ hàng vạn năm tinh túy của mặt trăng và mặt trời, được bao phủ bởi thứ ánh sáng mỏng manh, lạnh lẽo, Tuyết Lạc bắt gặp ánh mắt của hắn liền vội vàng quay đi, không dám nhìn thẳng.

Trong nơi sâu thẳm nhất của đôi mắt hắn, cô thấy sự thờ ơ và lạnh lùng hàng nghìn năm không đổi, hoàn toàn không chào đón người ngoài.

Thật là một kẻ đáng sợ! Trái tim Tuyết Lạc chợt đập lệch nửa nhịp.

Hàng Lãng nghiêng dáng người cao ngất, ghé sát gương mặt lạnh lùng của hắn vào cô.

“Cha mẹ tôi đúng là không hề dạy tôi phải cư xử như thế nào! Không thì, cô dạy tôi đi?”

Mùi bạc hà dễ chịu trong miệng Phong Hàng Lãng phảng phất trêи mặt Lâm Tuyết Lạc, khiến trái tim cô lại tăng tốc đập thình thịch.

“Tôi, tôi không dạy nổi anh! Anh… mau lùi lại!”

Một nam một nữ lại áp sát nhau như vậy khiến Tuyết Lạc lúng túng không thôi.

Khuôn mặt trắng trẻo của cô đỏ ửng lên vì xấu hổ, hệt như trái táo chín mọng hấp dẫn.

Tuyết Lạc đẩy dáng người cao ngất của Hàng Lãng ra, giống như mèo bị giãm phải đuôi mà chạy như bay lên tầng.

Trong phòng cưới.

Phải mất một lúc lâu để Tuyết Lạc bình tĩnh lại sau cơn hoảng loạn.

Thật là một kẻ vừa thô lỗ vừa kiêu căng.

Giường cưới đã được dì An dọn dẹp chỉnh tề, sạch sẽ thơm tho.

Mùi hoa hồng tràn ngập không gian.

Nhớ đến dáng vẻ kinh khủng của ‘Phong Lập Hân: khi tiến đến gần cô tối hôm qua, trong lòng Tuyết Lạc vẫn không nguôi cảm giác sợ hãi.

Thật sự là quá khϊế͙p͙ đảm! Bộ dạng hắn cứ như quỷ dữ, khiến cho người nhìn không thể không kinh hồn bạt vía.

Chậm rãi, Tuyết Lạc thở ra một tiếng tự trách.

Sao cô lại có thể thầm nghĩ xấu chồng mình chứ? Nếu đã tự nguyện gả cho anh, thì nên cùng anh đối mặt với cuộc sống khó khăn mới phải.

Có thể Tuyết Lạc không phải thần thánh, cô cũng biết sợ, cũng biết hoảng loạn.

Nhưng cô cũng là một người phụ nữ kiên cường.

Cô muốn xin lỗi Phong Lập Hân vì chuyện đã bỏ chạy tối hôm qua.

Anh bị bỏng nghiêm trọng như vậy, một người đàn ông đã từng vô cùng ưu tú nay lại bị tàn phế, chắc hẳn nội tâm anh cũng rất khổ sở.

Nếu như ngay cả người vợ này cũng chê anh, cũng căm ghét anh, vậy chẳng phải anh sẽ càng suy sụp hơn sao? Lên tầng hai, đi qua một hành lang thật dài.

Căn phòng cuối cùng vốn là phòng thể ɖu͙ƈ, nay đã được Phong Hàng Lãng sửa sang thành phòng bệnh cho anh trai mình, đang đóng chặt.

Có lẽ là để ngăn tất cả những yếu tố bên ngoài làm phiền đến Phong Lập Hân, giúp anh yên tâm chữa trị, nghỉ ngơi.

Tuyết Lạc nhẹ nhàng gõ lên cửa hai cái, hết sức thận trọng, cô không muốn kinh động đến người bệnh là Phong Lập Hân.

Quản gia Mạc nhìn qua lỗ mắt mèo, hạ giọng nói với Phong Lập Hân đang nằm trêи giường.

“Là tiểu thư Tuyết Lạc.

Cô ấy muốn gặp người.”

Phong Lập Hân theo bản năng muốn đưa tay lên sờ mặt, nhưng vì phạm vi cử động vẫn bị hạn ché, cuối cùng vẫn không thể chạm được.

“Không nên đâu.

Bộ dạng này của tôi nhất định sẽ khiến cô ấy khϊế͙p͙ sợ.

Đúng rồi lão Mạc, hôm nay là ngày Tuyết Lạc về nhà mẹ đẻ, để tên nhóc Hàng Lãng kia đưa cô ấy về Hạ gia đi”

“Nhị thiếu gia sau khi giúp người ăn sáng thì đã đến trụ sở chính của tập đoàn rồi ạ.”

Quản gia Mạc trả lời.

“Ai… tên nhóc này là cố tình lạnh nhạt với Tuyết Lạc đây mà!”

Phong Lập Hân than một tiếng, nói thêm.

“Đúng rồi ông Mạc, ông và dì An chuẩn bị một ít lễ vật, mang theo cả tiền mừng nữa.

Đừng để người của Hạ gia coi thường Tuyết Lạc.”

Quản gia Mạc.

“Đại thiếu gia, người yên tâm đi.

Nhị thiếu gia đã để lại một tấm chỉ phiếu mười triệu làm tiền mừng rồi.”

“Thằng nhóc Hàng Lãng này ngoài mặt lúc nào cũng lạnh lùng dữ tợn, xem như là vẫn có lương tâm, hy vọng nó và Tuyết Lạc có thể có mở đầu tốt đẹp, nó phải sớm yêu thương Tuyết Lạc mới phải.”

Phong Lập Hân thở dài nhẹ nhõm: có như vậy, anh mới yên tâm mà ra đi.

“Quản gia Mạc, vậy phiền ông đưa Tuyết Lạc về Hạ gia một chuyến.

Nhớ nói tốt về Hãng Lãng với cô ấy nhiều một chút.”

Phong Lập Hân dặn dò lần nữa.

“Vậy tôi đi đưa Nhị phu nhân về Hạ gia.”

Quản gia Mạc cúi người lui ra.

Liên tục gõ cửa một hồi, Tuyết Lạc liền ngừng lại, cô không muốn quấy rầy việc nghỉ ngơi của Phong Lập Hân.

Cô cứ lẳng lặng đứng chờ ngoài cửa phòng bệnh.

Cánh cửa bỗng mở ra từ bên trong, Tuyết Lạc muốn tiến đến lại bị quản gia Mạc chặn lại.

“Quản gia Mạc, tôi chỉ muốn chào Lập Hân một tiếng, nhân tiện nói xin lỗi.”

Trong phòng tối tăm, Tuyết Lạc không nhìn rõ cái gì, chỉ ngửi thấy mùi thuốc khử trùng nồng nặc.

“Phu nhân, Đại thiếu gia đang lau người, không tiện gặp người khác! Ngài ấy đặc biệt dặn dò tôi đưa phu nhân về Hạ gia.”

Quản gia Mạc cung kính nói.

Hạ gia.

Thấy Tuyết Lạc chỉ được một người quản gia đưa về, gương mặt Ôn Mỹ Quyên liền trở nên ảm đạm.

Với những món đồ thủ công mỹ nghệ và thuốc bổ có giá không hề rẻ kia, bà lại làm như không thấy.

Dẫu sao thì Hạ gia cũng có thể được coi là gia tộc giàu có ở Thân Thành này.

“Hạ phu nhân, Đại thiếu gia nhà chúng tôi có nhiều bát tiện, đặc biệt dặn dò tôi mang tới chút quà mọn, mong Hạ gia có thể vui vẻ nhận.”

Lúc quản gia Mạc chìa ra tờ chi phiếu mười triệu, Ôn Mỹ Quyên nhất thời trở nên hồi hộp.

“Ai nha, thật ngại quá! Làm phiền quản gia Mạc rồi.

Phong gia đúng là Phong gia, ra tay bao giờ cũng đầy khí khái!”

Nhận tờ chỉ phiếu xong, thái độ của Ôn Mỹ Quyên với Lâm Tuyết Lạc bỗng trở nên thân thiện hơn nhiều.

“Tuyết Lạc, trở về nhớ thay mợ cảm ơn Lập Hân nhé.”

Tuyết Lạc mím chặt môi, có chút lúng túng, nhưng trên hết, cô còn cảm thấy chạnh lòng.

Có lẽ người đàn ông kia nói đúng: Hạ gia đâu có quan tâm có người của Phong gia xuất hiện hay không, chỉ cần có tiền là được! “Phu nhân, vậy trước bảy giờ tối tôi sẽ tới đón người về.”

Quản gia Mạc cung kính nói.

“Không, ông không cần tới đâu.

Tôi có thể tự về.”

Tuyết Lạc vội vàng đáp.

“Như vậy sao được.

Người là phu nhân cao quý của Phong gia kia mà.

Cứ để tôi tới đón người đi.”

Quản gia Mạc nhẹ nhàng nói.

Một câu ‘phu nhân cao quý của Phong gia’ quả thực đã khẳng định thân phận của Tuyết Lạc, cũng hung hãn tát cho Ôn Mỹ Quyên một cái thật đau.

“Quản gia Mạc, để tôi tiễn ngài một đoạn.”

Ôn Mỹ Quyên vội vàng mang gương mặt tươi cười đi tiễn quản gia Mạc.

Đại quản gia của Phong gia, đương nhiên đáng để Hạ gia nịnh nọt.

Tiền đồ của Hạ gia còn trông chờ rất nhiều vào sự dìu dắt của Phong gia mà.

Quản gia Mạc vừa đi, Hạ Dĩ Kỳ liền chạy như bay từ trêи tầng xuống, lao tới muốn giật tờ chi phiếu trêи tay Ôn Mỹ Quyên lại bị bà đẩy ra.

“Tiền này vừa khéo, giữ lại dùng cho party sinh nhật của chị con.”

“Mẹ, mẹ chính là thiên vị Dĩ Cầm.”

Hạ Dĩ Kỳ mắt hứng.

“Mở party sinh nhật phải dùng tới mười triệu sao?”

“Cút cút cút, cút sang một bên.

Chị con là trưởng nữ của Hạ gia, tất nhiên phải có những thứ tốt nhất.

Mẹ còn phải trông chờ vào nó giúp Hạ gia nở mày nở mặt.”

Ôn Mỹ Quyên hừ nhẹ một tiếng.

Hạ gia.

Giờ cơm trưa.

Người đứng đầu Hạ gia là Hạ Chánh Dương không có ở đây, trêи bàn ăn là năm người phụ nữ, thế nên đề tài nói chuyện cũng chỉ toàn bát quái.

“Tuyết Lạc, mày thấy Phong Lập Hân chưa? Có phải mặt bị cháy hết sạch nên rất dữ tợn không?”

Hạ Dĩ Kỳ làm mặt quỷ minh họa cho lời nói của mình, rồi tò mò hỏi tiếp.

“Đúng rồi, anh ta có còn cái thứ quan trọng nhất của đàn ông không? Có thể làm chuyện nam nữ không?”

“…”

Tuyết Lạc hết sức khó xử.

Cô đành lựa chọn im lặng là vàng.

“Dĩ Kỳ! Là con gái phải thận trọng một chút!”

Ôn Mỹ Quyên nhẹ nhàng quở trách.

Hạ Dĩ Kỳ le lưỡi.

“Cần gì phải hỏi, nhìn nó là biết.

Rõ ràng là bộ dạng chưa được đàn ông yêu thương qua.”

“Xem ra chị hai rất có kinh nghiệm ở phương diện này.”

Tuyết Lạc thật sự không muốn đáp lại, thế nhưng Dĩ Kỳ đúng là quái đản đến dọa người.

“Ha ha ha.”

Hạ Dĩ Thư cười lớn.

Ý thức được là mình vừa bị xem thường, Hạ Dĩ Kỳ tức giận đứng bật dậy.

“Lâm Tuyết Lạc, mày dám chế nhạo tao?”

“Tuyết Lạc đâu có chế nhạo chị, chẳng qua là chính chị không giấu kỹ cái đuôi hồ ly của mình thôi.”

Hạ Dĩ Thư yên lặng thì không nói, chứ nếu đã mở miệng thì từ trước tới nay hễ nói chỗ nào là gãi đúng chỗ ngứa ấy, không chút lưu tình.

“Mày…”

Hạ Dĩ Kỳ giận đến mức mặt lúc trắng lúc xanh, cực kỳ sinh động.

“Được rồi, tất cả để yên cho ta ăn xong bữa cơm đi nào.”

Ôn Mỹ Quyên lên tiếng, bàn ăn mới yên tĩnh trở lại.

Sau đó bà lại hỏi.

“Đúng rồi Tuyết Lạc, bệnh tình của Lập Hân ra sao rồi? Bị bỏng có nghiêm trọng không?”

Tuyết Lạc yên lặng gật đầu một cái.

“Anh ta chết đi là tốt nhất, để Tuyết Lạc mày có thể thừa kế tập đoàn Phong thị.”

Hạ Dĩ Kỳ bóng gió mỉa mai.

Trong lòng Tuyết Lạc đau nhói.

“Chỉ sợ làm chị thất vọng rồi, chồng tôi vẫn đang sống rất tốt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.