Triệu Hoán Thần Binh

Chương 4: Chương 4: Xin lỗi, ta mất trí nhớ.




Vu Nhai làm sao có thời gian quản hắn thì thầm nói cái gì.

Biểu muội? Đáng chết. Không phải gia hỏa này thấy mình không báo thù cho hắn, nên truyền phần chấp niệm này đi, thế nào lại gọi biểu muội này tới chứ? Vậy mình phải làm gì bây giờ?

- Xem ra chỉ có thể sử dụng biện pháp cũ, giả vờ mất trí nhớ.

Vu Nhai hít một hơi thật sâu. Hắn đã nghĩ tới chuyên tiểu tử này sẽ có người thân bằng hữu. Chỉ có điều hai tháng qua, hắn cũng không thấy có người nào tới tìm, cho nên không lưu ý lắm.

Có lẽ tiểu tử này giống mình kiếp trước là một cô nhi. Hiện tại xem ra là hắn một kẻ tình nguyện ở riêng.

Về phòng trong, thu thập đồ đạc một chút, soi gương khiến gương mặt này lộ vẻ chất phác hơn một chút, sau đó Vu Nhai lấy hết dũng khí đi ra đại viện. Đúng lúc này, hắn thấy một vị thiếu nữ dùng khăn che mặt đang đi tới. Đường cong trên thân thể nàng thật rõ nét, lại là một dáng người khiến người ta muốn phun máu. Nữ nhân thế giới này thật đúng là sâu không lường được. Chỉ có điều chẳng lẽ bây giờ vẫn còn lưu hành mốt che mặt sao?

Chính là nàng. Đúng vậy. Rất nhanh Vu Nhai liền thấy được biểu tình nàng sửng sốt. Rõ ràng nàng nhận ra mình. Hắn không chút do dự, bước chân nhanh hơn đi tới trước, sau đó ôm chặt lấy thiếu nữ kia, kêu lên:

- Biểu muội, đã lâu không gặp biểu muội, cuối cùng muội đã đến thăm ta. Nhưng ta hiện tại ngay cả muội cũng không nhận ra được. Ta… ta mất trí nhớ. Biểu ca vô dụng, biểu ca thật vô dụng.

Vu Nhai giả vờ khóc nức nở, trong lòng lại có chút hạ lưu, phán đoán các số đo trên người vị biểu muội này.

Dùng ý nghĩ quân nhân của hắn kiếp trước tiến hành phân tích toàn bộ phương vị, cuối cùng phát hiện ra vị biểu muội này quá kinh người, quá nóng bóng, quá bốc lửa. Cũng không biết ở thế giới này, họ hàng gần có thể kết hôn với nhau hay không?

- Buông ra. Ngươi đúng là tên hỗn đản vô sỉ hạ lưu!

Một tiếng thét chói tai vang lên ở bên tai Vu Nhai. Vị biểu muội dáng người bốc lửa hung hăng đẩy Vu Nhai ra.

Vu Nhai có chút sững sờ.

Tại sao giọng nói này lại có chút quen thuộc như vậy? Trong lòng hắn chợt cảnh giác, nhanh tay lẹ mắt quan sát. Trong nháy mắt khi vị biểu muội này vừa đẩy hắn ra, hắn tiện tay kéo cái khăn che mặt nàng. Ngay lập tức, hai mắt Vu Nhai trợn tròn nhìn:

- Là nàng sao?

- Đồ lưu manh đáng chết, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Xuất hiện ở trước mặt Vu Nhai chính là nữ tặc hôm qua đã vào thành. Ngày hôm qua, sau khi rời khỏi cửa thành, nữ tặc này càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa không ngừng bốc lên. Nhiệm vụ quan trọng như vậy, không ngờ trong nháy mắt khi vừa vào thành, thiếu chút nữa thì bị hủy. Chủ yếu nhất vẫn là gia hỏa này đang sờ mó trên người mình. Từ trước tới nay chưa từng có bất kỳ nam nhân nào chạm qua thân thể mình. Đến tay cũng không chạm được mấy lần nói gì tới vị trí riêng tư như dưới bụng. Nếu như móng vuốt của hắn lại duỗi dài ra một chút, còn không phải sẽ sờ tới...

Không được, nhất định không thể bỏ qua cho hắn được. Nếu không mình chẳng còn tâm trạng để thi thành nhiệm vụ.

Nữ tặc biết chuyện lần này rất quan trọng. Nhưng đối phương chỉ là một tiểu binh thủ thành nho nhỏ, dựa vào ngụy trang của mình, sẽ không có vấn đề gì. Cho dù có giết chết hắn cũng sẽ không có bất kỳ kẻ nào để ý tới.

Sáng sớm nàng liền đến trước cửa đại viện của phòng thủ thành, chuẩn bị giả dạng làm người thân của hắn, dụ dỗ hắn ra ngoài. Nhưng ai biết được, mình vừa mới đến trước cửa, khi đang tìm người truyền lời thì gia hỏa này đi ra. Nàng tránh cũng không thể tránh được, đang muốn ra tay. Nhưng nàng không nghĩ tới, tên khốn kiếp đáng chết này lại nhào tới, ôm chặt lấy nàng. Nàng là ma pháp sư, cũng không phải người Huyền Binh. Khi bị hắn ôm như vậy, lại hoàn toàn không có cách nào thoát ra được.

Điều càng làm cho nàng khiếp sợ hơn chính là, tiểu tử này làm sao biết được mình sắp tới. Hắn sao biết được mình định giả dạng làm biểu muội của hắn, tới dụ dỗ hắn. Hắn đã sớm biết, hắn cố ý chờ mình ở chỗ này sao?

Nghĩ tới đây, trong lòng nàng vô cùng khủng hoảng. Lẽ nào hắn biết được hành tung của mình?

Nghĩ tới chuyện ngày hôm qua bị hắn phát hiện, trong lúc nhất thời không ngờ nàng bỏ quên biểu tình trên mặt Vu Nhai, buông lời độc ác, sau đó phi thân ra ngoài. Trong không gian chỉ còn vang vọng tiếng thở dài khe khẽ. Trong chớp mắt nàng biến mất khỏi tầm mắt của Vu Nhai, để lại Vu Nhai đang ngơ ngác.

- Mẹ nó, không ngờ nữ tặc này vẫn chưa từ bỏ ý định. Xem ra sau này phải cẩn thận hơn một chút!

Qua một lúc lâu, Vu Nhai mới kịp phản ứng. Hắn cười khổ nói:

- Thôi đi, không có biểu muội gì cũng tốt, có thể lại một mình thoải mái.

- Biểu ca, hai tháng qua biểu ca sống rất ung dung tự tại nhỉ?

Ngay thời điểm Vu Nhai vừa thở phào nhẹ nhõm, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói. Thân thể Vu Nhai chợt ngẩn ngơ, người cứng đờ từ từ quay sang. Ngay lập tức mắt hắn liền sáng ngời. Hắn nhìn thấy một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều mặc áo màu trắng, váy màu đen dài tới đầu gối đứng ở nơi đó. Nàng thực sự có dáng vẻ 16 tuổi, trên mặt vẫn mang theo vẻ ngây thơ. Chỉ có điều có chút khó coi. Dù vóc người nàng cũng xinh xắn đáng yêu, ngực có hơi nổi lên, nhưng không phải lại sóng lớn cuộn trào mãnh liệt. Đúng hơn là thuộc loại bình thường.

- Biểu muội, xin lỗi, ta mất trí nhớ, ngay cả muội cũng nhận lầm!

Khóe miệng Vu Nhai co giật vài cái, lúng ta lúng túng nói.



- Vì sao hai tháng qua biểu ca không trở về nhà. Biểu ca có biết hiện tại cô cô không thể không có biểu ca hay không? Sao biểu ca lại nhẫn tâm để cô cô len lén rơi lệ. Cho dù không trở về nhà cũng phải nhờ người ta nhắn về một câu chứ? Bình thường một tháng biểu ca chí ít cũng quay về hai lần. Quy luật như vậy sao có thể sửa loạn được?

- Cái này, biểu muội, ta...

- Biểu ca đừng nói tới chuyện vớ vẩn như mất trí nhớ gì đó nữa. Chuyện như vậy chỉ tồn tại ở trong thế giới cổ tích. Lý do này thật sự quá dở. Chúng ta đều biết biểu ca nhận phải đả kích rất lớn, nhưng lẽ nào cô cô bị đả kích nhỏ hơn? Biểu ca là nam tử hán. Biểu ca chính là trời của cô cô. Chẳng lẽ biểu ca muốn tiếp tục như thế sao? Ba năm trước đây, lúc ngươi trở lại rõ ràng có thể tiến vào học viện học tập. Cho dù không có Huyền Binh nhập thể, cũng có thể học tập thứ khác như thợ rèn, dược sư, thần sư thậm chí là ma pháp. Nhưng biểu ca lại ở chỗ này làm binh sĩ thủ thành hết ba năm, lãng phí bao nhiêu thời gian như vậy. Biểu ca không có họ Độc Cô sẽ chết sao? Lẽ nào dòng học Độc Cô quan trọng hơn mẫu thân sao?

Trên đường phố Bắc Đấu Thành vô cùng nhộn nhịp, còn có vô số học sinh Bắc Đấu đi lại. Quái thú các loại cũng không phải trường hợp hiếm thấy. Xung quanh, các cửa hàng buôn bán đủ loại, tạo thành một bức tranh phồn vinh.

Trong đó có một đôi nam nữ đi ở bên đường. Không ngờ đó chính là Vu Nhai cùng biểu muội của hắn Vu Tiểu Dạ. Trên đường đi, ánh mắt Vu Tiểu Dạ nhìn Vu Nhai càng ngày càng bất mãn, càng ngày càng không cam lòng. Đó là một loại biểu tình hận không thể rèn sắt thành thép. Chỉ có điều Vu Nhai bị nàng mắng, lại không hiểu gì cả. Hắn giống như hũ nút. Điều duy nhất hắn biết chính là Vu Tiểu Dạ cũng là học sinh mới nhập học của học viện Bắc Đấu, chỉ có 16 tuổi.

Trời ạ, thân thể này rốt cuộc sống có bao nhiêu uất ức, lại bị biểu muội nhỏ hơn hắn ba tuổi nhìn hắn với biểu tình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chứ?

- Đương nhiên là mẫu thân quan trọng hơn!

Vu Nhai suy nghĩ một chút đáp. Kiếp trước hắn không có mẫu thân, đối với người có mẫu thân từ trước đến nay đều hâm mộ đố kỵ. Thật ra lời này hoàn toàn không có nửa điểm giả dối.

- Biết mẫu thân quan trọng như vậy, sao còn chưa về nhà, còn để cô cô lo lắng cho biểu ca như vậy?

Vu Tiểu Dạ ngạc nhiên liếc mắt nhìn Vu Nhai, tức giận nói:

- Phải tới lúc nào biểu ca mới có thể trưởng thành chứ? Biểu ca có biết gần dây Vu gia chúng ta xảy ra một chuyện, cô cô...

- Mẫu thân... thế nào?

- Thôi đi. Chờ tới khi biểu ca trở lại sẽ biết. Nói chung, sau này chỉ sợ cô cô thật sự phải nhờ biểu ca một mình chiếu cố. Nếu như biểu ca không tỉnh lại, vứt bỏ vinh quang của Độc Cô gia gì đó, như vậy sợ rằng cô cô sẽ vĩnh viễn không vui!

- Ta sẽ trở về. Vừa vặn mấy ngày nay ta không cần trực. Ta sẽ trở lại!

Vu Nhai gật đầu. Chỉ có điều hắn lại vô cùng hối hận. Hắn sợ rằng người mẫu thân này là người quen thuộc với thân thể này nhất, nếu chẳng may bị phát hiện vậy phải làm thế nào mới tốt đây. Chỉ có điều hắn cũng không thể không trở về. Nếu không sẽ càng khiến người ta nghi ngờ.

Xem ra vẫn chỉ có một biện pháp, chính là tiến hành mất trí nhớ đến cùng.

- Tiểu Dạ, nhà của chúng ta ở chỗ nào?

Khi Vu Nhai hỏi ra lời này, liền thấy chân mày Vu Tiểu Dạ thoáng cái đã dựng ngược!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.