Trò Chơi Sinh Tồn Búp Bê

Chương 10: Chương 10: Nhân ngư biến mất (3)




Edit: Nguyệt Ảnh

Hướng dẫn viên du lịch nhìn mặt nước cười hì hì, sau đó thúc giục mọi người: “Mau xuống xe đi, cuộc diễu hành sắp bắt đầu rồi! Còn không nhanh lên là không kịp đâu đó.”

Nhưng không ai dám động.

Mặt nước dần dần yên ả trở lại, từng gợn nước cũng dần trở nên trong veo sạch sẽ, nhưng mọi người nhìn nó lại như thể nhìn một con quái vật đang há to miệng chực chờ ai đó bước vào.

Nụ cười hướng dẫn viên du lịch từ từ biến mất, gã nhìn một lượt toàn bộ người chơi trong xe, liếm liếm môi nhắc lại lần nữa: “Nên xuống xe.”

Trước có sói sau có hổ, mọi người vừa lo lắng vừa do dự.

Lạc Nhất Nhiên chờ đã có chút không kiên nhẫn, đang định mở miệng nói chuyện thì thiếu niên tóc quăn ở cuối xe đột nhiên chen tới mời cậu: “Nhiên Nhiên, chúng ta cùng nhau xuống xe đi.”

Có một tầm mắt khác nhìn lướt qua người cậu, khóe mắt Lạc Nhất Nhiên nhìn về phương hướng kia, đồng thời dò hỏi thiếu niên tóc quăn màu xám: “Cậu tên gì?”

Thiếu niên sang sảng mở miệng: “Duy Á.”

Lạc Nhất Nhiên thu hồi ánh mắt lại nhìn cậu ta chăm chú.

Duy Á cười hì hì nhìn thẳng cậu: “Chúng ta cùng nhau xuống xe?”

“Tôi phải là người xuống xe cuối cùng.” Lạc Nhất Nhiên không có hạ giọng, cho nên những người xung quanh đều có thể nghe thấy: “Bởi vì tôi là người cuối cùng lên xe.” Cái gọi là xuống xe theo thứ tự hẳn là chỉ cái này.

Cậu vừa dứt lời, hướng dẫn viên du lịch liền lộ ra biểu tình rất mất hứng, Duy Á thì nhướng mày.

Những người khác trong xe bừng tỉnh đại ngộ, có người hối hận chuyện đơn giản như vậy vì sao lại không nghĩ tới.

Lạc Nhất Nhiên lại nhìn về phía Duy Á: “Cậu là người thứ nhất lên xe đúng không.” Cho nên mới tới mời cậu.

Duy Á nhướng mày, khóe mắt liếc đến một chỗ.

Lạc Nhất Nhiên cười cười: “Hắn vẫn luôn nhìn cậu.”

Duy Á sửng sốt, khó hiểu: “Anh nói cái gì?”

Lạc Nhất Nhiên: “Hắn nuôi lớn cậu sao? Là bố hay là anh trai của cậu? Cậu rất ỷ lại vào hắn.” Lạc Nhất Nhiên sung sướng nhìn vẻ tươi cười trên mặt Duy Á biến mắt: “Hắn cũng không muốn để cậu tiếp xúc với tôi.”

Duy Á có loại cảm giác mình sắp bị lột sạch quần áo, cảm giác mát lạnh khiến cậu ta có chút hối hận không mặc quần áo dài.

“Duy Á.” Nam nhân mặc áo khoác gió bị Lạc Nhất Nhiên đánh dấu “cần lưu ý” kia đứng lên, khí chất vẫn an tĩnh như cũ, hơi không để ý là sẽ không chú ý đến hắn.

Cho dù hắn có khuôn mặt mang theo vết sẹo dài không tầm thường, cùng với vóc dáng rất cao.

Hắn ta không một tiếng động đi đến trước mặt Duy Á, sợi tóc quăn trên đỉnh đầu Duy Á vừa vặn chạm đến bả vai nam nhân mặc áo gió. Nam nhân chụp một phát lên mái tóc xoăn xù xù của Duy Á: “Đừng gây chuyện.”

Khóa miệng Duy Á bẹp xuống, nhún nhún vai.

Nam nhân không nhìn ảo thuật gia quấn băng vải có cảm giác tồn tại cực cao, hắn chỉ gật đầu với Lạc Nhất Nhiên: “Thật ngại quá, đồng đội của tôi nói chuyện có chút tùy tiện.”

Lạc Nhất Nhiên cũng không để ý, bàn tay đầy khớp cầu của cậu sờ soạng cổ tay áo một chút, rất tùy ý nhìn hai người cười một cái.

Nam nhân tự giới thiệu: “Tôi gọi Lý Kỳ Phong, có cơ hội chúng ta có thể hợp tác.”

Búp bê dừng lại, sau đó gật đầu.

Cùng một con búp bê nói chuyện nghiêm túc, nhìn thế nào cũng thấy rất quái dị, nhưng nơi này không phải thế giới hiện thực, cho nên cảm giác quái dị đó chỉ xảy ra trong một cái chớp mắt vô cùng ngắn ngủi.

Lý Kỳ Phong dẫn theo Duy Á đi đến cửa xe, Duy Á quay đầu lại vẫy vẫy tay với Lạc Nhất Nhiên cùng Hạ Lãng, sau đó không chút do dự bước vào trong nước.

Lúc này đây, không có ngoài ý muốn xuất hiện. Duy Á từng bước từng bước một đi xuống nước.

Sau đó Lý Kỳ Phong là người thứ hai.

Hướng dẫn viên du lịch đứng ở một bên xụ mặt nhìn mọi người đi xuống giống như thả sủi cảo, cuối cùng chỉ còn lại có Lạc Nhất Nhiên cùng ảo thuật gia.

“Đừng mất hứng, phải học được cách dùng nụ cười đối mặt với cuộc sống.” Lạc Nhất Nhiên khống chế ảo thuật gia đứng dậy, vô cùng thân thiện khuyên nhủ hướng dẫn viên du lịch.

Hướng dẫn viên du lịch thật muốn một chân đá người xuống, nhưng quy tắc lại không cho phép làm vậy. Tuy nhiên gã cũng không có bực bội bao lâu, bởi vì gã nghĩ tới nơi Lạc Nhất Nhiên sắp sửa phải đi tới.

Nhìn ảo thuật gia dần dần bị nước bao phủ, hướng dẫn viên du lịch vui sướng khi người gặp họa: “Chúc ngươi gặp may mắn, có thể lưu lại......”

Lạc Nhất Nhiên nhanh chóng ngắt lời: “Cảm ơn.”

Hướng dẫn viên du lịch: “......”

Ngay khi nước sắp ngập đến cổ, ảo thuật gia đột nhiên mở miệng: “Cậu thích mẫu người như thế nào? Có yêu cầu cao về ngoại hình không?”

Lạc Nhất Nhiên cúi đầu dùng ánh mắt nhìn bệnh tâm thần để nhìn ảo thuật gia.

Cậu không trả lời, ảo thuật gia lại cười cười nói tiếp một câu: “Đừng thích người quá đẹp. Tôi lại không đủ tinh xảo đâu.”

Dòng nước bao phủ lấy miệng cùng mũi của ảo thuật gia, hàng lông mi thật dài của Lạc Nhất Nhiên khẽ run lên, cậu luôn cảm thấy những lời này của ảo thuật gia có ý chỉ điều gì đó.

Ngồi trên vai ảo thuật gia tiến vào trong nước, trong khoảnh khắc dòng nước bao phủ toàn thân, Lạc Nhất Nhiên cảm giác thân mình nhẹ đi, cảnh tượng trước mắt trở nên ấm áp sáng ngời.

【 Phó bản《 nhân ngư biến mất 》đăng nhập thành công, người chơi tham gia: 27 người. 】

【 Bối cảnh phó bản đang tải về......】

【 Vừa lúc giữa năm, sau khi hoàn thành một dự án lớn, ông chủ của công ty mới thành lập lựa chọn ra 28 nhân viên có công lao trong dự án lần này tới Thủy Thành nổi tiếng du lịch 5 ngày. Nơi đây là thành phố biển, có truyền thuyết về nhân ngư......】

【 Tại thành phố xinh đẹp mà bí ẩn này, xin hãy cẩn thận với mỗi một lựa chọn đưa ra! 】

【 Nhiệm vụ một: Sống sót 5 ngày. Nhiệm vụ hai: Giết nhân ngư. 】

【 Mời lựa chọn. 】

Khung cảnh trước mắt rực rỡ lại náo nhiệt, từng tòa nhà cao tầng vút tận mây xanh, xe cộ qua lại tấp nập, trông không khác gì một thành phố biển trong hiện thực. Hạ Lãng chạy chậm lại đây: “Nhiên Nhiên, anh chọn như thế nào?”

“Cẩn thận với mỗi một lựa chọn.” Lạc Nhất Nhiên nghĩ tới điều gì đó, cậu cười khẽ, sau đó thao túng ảo thuật gia nâng mình đến bên tai Hạ Lãng thấp giọng nói vài câu.

Con ngươi Hạ Lãng trừng lớn.

“Không nhìn được khẩu hình miệng của búp bê.” Duy Á vòng ngón tay đặt ở trước đôi mắt, vừa dứt lời liền từ khe hở giữa ngón tay nhìn thấy Lạc Nhất Nhiên ngẩng đầu nhìn về phía mình, đôi mắt đỏ hơi nheo lại.

Duy Á xuýt xoa một tiếng, cánh tay run run: “Thật nhạy bén.”

“Đừng làm ầm ĩ.” Lý Kỳ Phong lại vò mái tóc quăn của Duy Á: “Rất dễ bị lừa.”

“Hắn bắt nặt tôi!” Duy Á bất mãn vùng vẫy dưới bàn tay to của Lý Kỳ Phong.

Lý Kỳ Phong tuy không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng xuất phát từ hiểu biết của hắn với Duy Á, hắn không chút do dự nói: “Là cậu trêu chọc người ta trước.”

“......” Duy Á bĩu môi, cậu ta nhảy qua đề tài khác: “Chúng ta chọn cái gì?”

“Thứ chúng ta tìm kiếm là bối cảnh phó bản, hoàn thành càng nhiều nhiệm vụ chi nhánh sẽ nhận được càng nhiều điểm.” Lý Kỳ Phong vòng tay trước ngực: “Nhiệm vụ thứ nhất sẽ thích hợp hơn.”

Duy Á tỏ vẻ không quan tâm: “Vậy chọn cái thứ nhất?”

Lý Kỳ Phong ngước mắt lên nhìn thành phố to lớn mà hoa lệ trước mặt, ánh mắt lập loè.

Khi người cuối cùng lựa chọn xong, âm thanh hệ thống lạnh lẽo vang lên: 【 như vậy trò chơi chính thức bắt đầu, chúc mọi người may mắn! 】

Âm thanh hệ thống vừa rơi xuống, đồng đội của Hạ Lãng - người đàn ông trung niên hơi béo - chạy chậm qua đây. Hắn ta nhìn Lạc Nhất Nhiên, sau đó hỏi Hạ Lãng: “Đây là?”

Hạ Lãng chần chờ một lúc, Lạc Nhất Nhiên lại trước hắn một bước trả lời: “Lạc Nhất Nhiên, bạn của Hạ Lãng.”

Ánh mắt người đàn ông không tự giác nhìn về phía ảo thuật gia, rốt cuộc người quấn băng vải này trông quái dị như vậy. Tuy nhiên tư duy hắn vẫn còn tiếp tục đối thoại với Lạc Nhất Nhiên: “Tiểu Hạ xác thật từng nói có một người bạn thanh mai trúc mã.”

Ảo thuật gia đột nhiên bật ra tiếng cười ngắn ngủi.

Người đàn ông theo bản năng lùi về phía sau một bước.

Lạc Nhất Nhiên trước mắt không nhìn ra vị đồng đội đã trợ giúp rất nhiều trong miệng Hạ Lãng này có tâm tư kỳ quái gì, vì thế trấn an một câu: “Đừng sợ, hắn chỉ là một con rối có ý thức.”

Người đàn ông cười ngượng ngùng: “Tôi tên Quan Trình, hiện tại là đồng đội của Tiểu Hạ.”

Lạc Nhất Nhiên ngồi ở trên vành mũ ảo thuật gia gật đầu: “Chào anh, Quan Trình ca.”

Quan Trình giật mình.

“Làm sao vậy?” Hạ Lãng cách hắn gần nhất, cảm nhận được.

Quan Trình hít một hơi: “Không có việc gì.” Hắn sao có thể nói là câu “Quan Trình ca” này nghe có chút không chịu nổi? Tuy rằng hai người trước mặt đều là học sinh trung học, gọi hắn một tiếng ca cũng không có gì đáng trách.

Hạ Lãng ngẩng đầu nhìn Lạc Nhất Nhiên, Lạc Nhất Nhiên gật đầu, sau đó dò hỏi Quan Trình: “Chúng ta cùng nhau hành động được không?”

Ánh mắt Quan Trình sáng lên: “Đang có ý này......”

“Mấy người đang làm cái gì thế!”

Âm cuối của Quan Trình còn chưa dứt, một âm thanh khác bỗng vang lên phía trước bọn họ: “Tôi đã đứng đây đợi nửa ngày rồi đấy!”

Mọi người cùng nhìn qua, chỉ thấy ở bên đường có một người đàn ông mặc tây trang đi giày da, sắc mặt vô cùng nghiêm túc, lông mày nhíu chặt: “Chậm hơn mười phút so với thời gian dự tính.”

Mấy người phản ứng lại, đây hẳn chính là “ông chủ” của bọn họ.

Trong im lặng không có ai trả lời, ông chủ rõ ràng càng tức giận hơn. Ngay tại thời điểm hắn sắp bùng nổ, thanh niên áo sơ mi đen đột nhiên lên tiếng: “Này phải hỏi người cuối cùng lên xe.”

Tính ám chỉ quá mạnh, mấy người cùng nhìn về phía búp bê nhỏ trên mũ ảo thuật gia.

Hạ Lãng thiếu chút nữa xù lông: “Lời này của anh là có ý gì?”

Ông chủ: “Yên lặng!” Hắn nói xong nhìn về phía búp bê, hoàn toàn không cảm thấy nhân viên của mình là một con búp bê có gì kỳ quái, chỉ là nhíu mày nói: “Mặc dù dự án lần này công lao của cậu lớn nhất, nhưng trong sinh hoạt có một ít vấn đề vẫn cần chú ý nhiều hơn...... Được rồi, cuộc diễu hành nhân ngư sắp bắt đầu rồi, mấy cậu tự mình phân chia phòng sau đó tự đi dạo đi.”

“Nhớ kỹ, không cần gây chuyện.”

Ông chủ nói xong để lại thẻ phòng, sau đó ngồi trên xe thể thao của mình rời đi.

Hạ Lãng xung phong nhận việc đi lấy thẻ phòng cho ba người, còn Lạc Nhất Nhiên nhìn theo chiếc xe thể thao kia rời đi.

Quan Trình thị lực rất tốt: “Trong xe còn có một cô gái rất xinh đẹp.”

Đôi mắt tròn tròn của Lạc Nhất Nhiên híp lại: “Ông chủ thích đeo khuyên tai?” Cậu hình như nhìn thấy một chút màu trắng rất nhỏ trên vành tai ông chủ.

Quan Trình sửng sốt: “Tôi không để ý, tuy nhiên ông chủ này thoạt nhìn không giống như người thích đeo khuyên tai.”

“Đeo, là khuyên tai ngọc trai.” Lý Kỳ Phong từ bên người bọn họ đi qua, hắn hướng Lạc Nhất Nhiên gật đầu một cái: “Chúng tôi đi đây.”

Quan Trình nhìn phương hướng của bọn họ, chủ động hỏi: “Các người không đi xem diễu hành sao?”

“Xem! Phó bản liên quan đến nhân ngư sao có thể không đi xem nhân ngư!” Duy Á như cái đuôi nhỏ đi theo phía sau Lý Kỳ Phong, nhưng cậu ta nói chuyện ngược lại rất không khách khí: “Thế nhưng ông chú kỳ cục này nhất định muốn tìm một vị trí tốt mới xem được, dong dong dài dài.”

Lý Kỳ Phong đã sớm quen Duy Á lắm mồm, trực tiếp không để ý tới cậu ta, gật đầu xong liền dẫn Duy Á rời đi.

“Bọn họ rất lợi hại.” Biết Lạc Nhất Nhiên là người chơi mới, Quan Trình giải thích một chút: “Là đồng đội cố định rất ăn ý với nhau, một người dùng súng một người dùng đao.”

Lạc Nhất Nhiên: “Anh trước kia từng gặp bọn họ sao?”

Quan Trình gật đầu: “Từng gặp, nhưng chưa từng tiếp xúc. Bởi vì bọn họ lúc ấy bị lựa chọn tham gia một phó bản phát sóng trực tiếp.”

Lạc Nhất Nhiên gần như ngay lập tức cau mày lại: “Phát sóng trực tiếp sẽ bại lộ rất nhiều thứ.”

“Đúng vậy.” Quan Trình cười khổ: “Nhưng vấn đề là loại phó bản này người chơi sau khi kết thúc mới biết được quá trình mình chơi bị phát sóng trực tiếp, cho nên người chơi căn bản không thể chuẩn bị trước điều gì.”

......

Thông thường, người chơi nếu không tham gia phó bản đều sẽ đợi ở trong không gian cá nhân của mình, tuy nhiên nếu có phó bản đặc thù được phát sóng trực tiếp, APP《 Thế Giới Nhân》trong điện thoại bọn họ sẽ bắn ra một thông báo【 có muốn quan sát phó bản phát sóng trực tiếp hay không 】.

Đại đa số người chơi sẽ lựa chọn CÓ, bởi vì dù sao cũng có thể học hỏi hoặc rút ra kinh nghiệm.

Sau khi lựa chọn CÓ, người chơi sẽ được dịch chuyển đến 【 Quảng Trường Trung Tâm】, một nơi cùng loại với khán đài trong hiện thực. Người chơi sẽ ngồi xuống theo hàng, trước mặt chính là một màn hình thật lớn được chia nhỏ, mỗi người chơi đều có thể xem rõ ràng rành mạch, mà trên các lối đi cũng đứng rất nhiều “Nhân viên công tác” mặc áo giáp màu đỏ.

Ngay lúc này đây, trên quảng trường trung tâm có không ít người chơi đang ngồi, trong số những người xem trên khán đài có người bật cười ha ha: “Ở đây! Con búp bê loại đặc biệt được nhắc tới đang phát sóng trực tiếp này!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.