Trò Chơi Sinh Tồn Búp Bê

Chương 15: Chương 15: Nhân ngư biến mất (8)




Edit: Nguyệt Ảnh

Duy Á cho rằng khi mình nói ra những lời này, búp bê sẽ phải kinh hoảng thất thố, nhưng kỳ quái là búp bê không có làm ra phản ứng gì lớn, ngược lại cậu dường như còn bình tĩnh hơn: “Nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì.”

Lý Kỳ Phong ấn bả vai Duy Á, để cậu ta đi qua giải thích, còn mình thì cầm thẻ phòng đi đến quầy lễ tân đăng ký.

Quan Trình đầy mặt mờ mịt đi theo phía sau Duy Á, tiến đến trước mặt búp bê.

Duy Á ngồi xuống ghế sô pha, quần áo hắn bị ướt không ít chỗ, vừa ngồi xuống đã làm cho sô pha ướt theo.

Tự rót cho mình một ly nước ấm, Duy Á đang chuẩn bị mở miệng, búp bê lại đột nhiên nheo đôi mắt lại, ngữ khí lạnh băng: “Ngươi ồn quá.”

Duy Á sửng sốt, sau đó thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Ồn? Tôi còn chưa có nói......”

“Không phải nói cậu.” Búp bê làm lơ âm thanh đang không ngừng vang lên bên tai kêu mình về phòng, cậu khống chế ảo thuật gia ngồi xuống: “Cậu nói đi.”

Duy Á cũng không để ý trạng thái của búp bê, cậu ta nguyện ý nói cũng chỉ bởi vì Lý Kỳ Phong để cậu ta tới nói. Cậu bẹp miệng ngồi xuống: “Cậu ấy bị quái vật ăn.”

Lạc Nhất Nhiên nheo lại đôi mắt: “Cậu nói cái gì?”

*

Khoảng nửa giờ trước.

“Không có giết người......” Quan Trình vốn định nói không thể nào, nhưng khi nhìn trạng thái của Hạ Lãng lại cảm thấy hai đứa nhóc này có thể là không thể tiếp thu được chuyện lỡ tay giết người, vì thế gật đầu trấn an: “Cũng có thể, trò chơi cũng có khả năng phán đoán sai lầm.”

Hạ Lãng ngửa đầu, sau đó duỗi tay che lại cổ mình, nhẹ nhàng nhéo nhéo, ý đồ giảm bớt sự khô khốc đến phát ngứa nơi yết hầu. Nhưng trong nháy mắt ngẩng đầu che lại yết hầu, Hạ Lãng nhìn thấy ánh trăng, hắn sửng sốt: “Ánh trăng ra rồi?”

“Đúng vậy!” Quan Trình phụ họa: “Mặt trời xuống núi, ánh trăng liền xuất hiện, chỉ là trời còn chưa có hoàn toàn tối thôi.”

“Chúng ta mau trở lại khách sạn!” Hạ Lãng có chút hoảng hốt, hắn vội vàng chạy về phía khách sạn: “Nhiên Nhiên đã nói, trước khi trời tối phải trở về!”

Hai người vào ban ngày khi tìm kiếm tin tức đã biết được cái khách sạn quái vật này xảy ra án mạng, cho nên kỳ thật Quan Trình càng muốn đổi một cái khách sạn khác vào ở —— ai mà muốn ở trong một khách sạn vừa mới chết người chứ?

Nhưng mà.

Quan Trình vẫn nện bước chân đuổi kịp Hạ Lãng.

Nguyên văn lời nói của Lạc Nhất Nhiên là “Tận lực ở nơi có nhiều người cho đến khi hết thời gian. Vào ban ngày khách sạn có khả năng không cho phép người tiến vào, cho nên hai người chơi kia mới chết. Nhưng nhất định phải trở lại khách sạn trước khi trời tối.”

Trở lại trước khi trời tối.

Búp bê hẳn là đã biết điều gì cho nên mới có thể nói ra chính xác phạm vi thời gian như vậy.

Quan Trình ngẩng đầu lên nhìn không trung —— còn tốt, tuy mặt trăng đã ra, nhưng trời còn chưa có hoàn toàn tối sầm......

Nhưng mà, sao lại cảm giác có chút yên tĩnh......

“Quan Trình ca......” Hạ Lãng đột nhiên ngừng lại, giọng nói hắn khẽ run: “Xung quanh, có NPC hay không vậy?”

Quan Trình đột nhiên cả kinh, lúc này mới phát hiện chỉ trong vài phút ngắn ngủi, phòng ốc cửa hàng đã đóng cửa toàn bộ, trên đường không có lấy một bóng người.

Trong không khí tràn ngập mùi hôi tanh ướt át sền sệt.

“Mau trở về khách sạn!” Quan Trình thấp giọng quát.

Sắc mặt Hạ Lãng trắng bệch: “Đường không giống trước.”

Quan Trình sửng sốt.

Sắc trời lấy một tốc độ không thể tưởng tượng tối sầm lại, Quan Trình nhanh chóng đối chiếu với bản đồ, sau đó ngẩng đầu: “Đường xác thật không như lúc trước......” Lời còn chưa dứt, hắn đã lại nhăn mi: “Sương mù đang bay?”

Hạ Lãng rất sợ hãi, hắn tới gần Quan Trình: “Quan Trình ca......”

Mùi hôi trong không khí càng ngày càng nặng. Bị mùi hôi này vây quanh khiến Quan Trình buồn nôn, rất giống cảm giác khi hắn còn nhỏ rơi vào trong hồ nước toàn bùn hôi tanh thật lâu.

Quá hôi.

Quan Trình lôi kéo Hạ Lãng đi dọc theo vách tường về phương hướng trong trí nhớ.

—— Hắn hoài nghi đường đi căn bản không thay đổi, chỉ là mùi vị này hoặc là sương mù này xuất hiện ảnh hưởng tới cảm quan của bọn họ.

“Trời tối rồi, vì sao các cậu chưa về nhà?”

Một âm thanh trầm khàn của cụ già đột nhiên vang lên phía sau bọn họ. Hạ Lãng bị cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Hắn che miệng ức chế lại tiếng thét chói tai mình sắp sửa buột miệng thốt ra, cùng với Quan Trình nhanh chóng quay đầu lại.

Ở phía sau hai người là một người khoác áo choàng có vẻ lam lũ, nửa người hắn còn giấu trong sương mù, một tay chống cây gậy có treo đèn, lộ ra mu bàn tay tràn đầy nếp nhăn, đồng thời còn phiếm màu xanh trắng.

Tay Hạ Lãng run rẩy đặt ở bên hông.

Thân thể Quan Trình hơi hơi lùi về sau, bảo đảm mình có thể rút lui nhanh chóng bất cứ lúc nào không ổn, sau đó hắn mới thử thăm dò nói: “Chúng tôi bây giờ đang trở về.”

“Tại Thủy Thành.” Cụ già bên dưới áo choàng nhìn không rõ khuôn mặt, âm thanh của hắn không quá thông thuận, thỉnh thoảng khi nói chuyện còn tạm dừng có vẻ rất quái dị. Đặc biệt là giọng nói hắn còn vô cùng nghẹn ngào: “Ban đêm không thể ra cửa.”

“...... Vì sao?”

“Bởi vì ban đêm không thuộc về các ngươi.”

Một trận gió lướt qua, áo choàng của cụ già bị xốc lên một góc, đồng thời một cỗ mùi hôi tanh càng thêm nồng nặc cũng theo đó ập tới trước mặt, chất lỏng sền sệt nhỏ giọt trên mặt đất. Hạ Lãng nhìn khuôn mặt lộ ra của người áo choàng trước mặt, hét thảm lên một tiếng: “A ——”

Sắc mặt Quan Trình cũng trắng bệch, hắn cách người áo choàng gần như vậy, đương nhiên có thể thấy rõ từng đường nét hoa văn trên gương mặt đáng sợ kia.

—— Người đó ngửa đầu đến mức cực hạn, gò má gập ghềnh đã bị che kín bởi lớp vảy thật nhỏ màu xanh đậm, đôi mắt màu xám trắng tan rã không tiêu cự. Bởi vì trực diện mà lộ ra cái cổ trước mặt hai người, trên đó nứt ra một cái miệng máu thật dài, bên trong màu máu còn có từng điểm vật thể màu trắng đang mấp máy.

Hạ Lãng sợ tới mức tay chân tê dại, Quan Trình phản ứng cũng tính nhanh, mau chóng kéo hắn rời đi.

Người quái dị kia lung la lung lay đuổi theo, áo choàng đã rơi xuống gần hết. Hắn bướng bỉnh ngửa đầu đi về phía hai người, rõ ràng động tác thoạt nhìn không lớn, nhưng tốc độ di chuyển lại rất nhanh, thật giống như...... Con rắn đang trườn vậy.

Hạ Lãng dồn dập thở dốc, lưng hắn ra mồ hôi lạnh. Sương mù tràn ngập phía trước, trừ bỏ tiếng tim đập mạnh cùng tiếng hô hấp dồn dập của mình và Quan Trình, hắn không còn nghe được âm thanh nào khác.

Không có âm thanh nào khác. Không biết xuất phát từ tâm lý gì, Hạ Lãng quay đầu nhìn lại ——

Nó không đuổi theo sao......

Phía sau trừ bỏ sương mù không thể nhìn thấy thứ gì cả.

Thật sự không có người...... Đại não Hạ Lãng kêu gào dừng lại, hắn thả lỏng một hơi.

Sau đó giây tiếp theo, có vật gì đó lạnh lẽo mềm mại dán lên người hắn. Da đầu Hạ Lãng tê dại, tầm mắt hắn hạ xuống, vừa lúc đối diện với cặp mắt xám trắng của quái nhân.

Đầu óc Hạ Lãng trống rỗng trong chớp mắt, hắn thậm chí còn không biết mình khi nào đã tách ra khỏi Quan Trình, chỉ là nhìn áo choàng của quái nhân hoàn toàn rơi xuống, lộ ra phía dưới vòng eo là một cái đuôi cá thon dài phiếm màu trắng bệnh trạng.

Hắn bị quái vật ôm gắt gao, cái miệng máu chỗ yết hầu của quái vật dán lên đùi hắn, Hạ Lãng cảm giác được đau đớn, nước mắt cũng trong nháy mắt chảy xuống.

“Hạ Lãng!” Quan Trình kêu lên sợ hãi, muốn xông lên cứu hắn.

Sau đó đã bị thiếu niên tóc quăn đột nhiên nhảy xuống từ ngôi nhà bên cạnh kéo lại bịt kín miệng: “Đừng có kêu to, mau chạy đi!”

“Cứu......” Quan Trình nhìn khuôn mặt toàn là nước mắt của Hạ Lãng thì hỏng mất, tim như bị bóp chặt ——

Cứu Hạ Lãng với.

Duy Á hừ một tiếng: “Không được lên tiếng, tôi buông anh ra anh trực tiếp chạy đi nghe, bên này có tôi cùng với đại thúc rồi.”

Duy Á buông Quan Trình ra, sau đó thấp giọng nói: “Chạy đi, đừng kéo chân sau chúng tôi.”

Gương mặt Quan Trình run rẩy. Hắn biết mình lưu lại cũng không có tác dụng gì, vì thế thu hồi ánh mắt, không nhìn Hạ Lãng đang hướng tầm mắt về phía này nữa, xoay người liền chạy.

Hạ Lãng cảm giác được thịt trên đùi mình đang từng chút từng chút bị gặm mất, hắn đau đến sắp không thở nổi, khung cảnh trước mắt đều trở nên mơ hồ: “Nhiên......”

Môi hắn run rẩy —— không đúng, Nhiên Nhiên hiện tại không có ở bên người hắn, sẽ không có người tới cứu hắn.

“Đừng nhúc nhích nha.” Duy Á lấy ra mấy con dao nhỏ từ trong tay áo, sau đó nhắm ngay phía Hạ Lãng: “Dao của tôi không được chính xác, nếu lộn xộn có thể đâm vào người cậu đấy.”

Hạ Lãng không nghe thấy, tay hắn gian nan sờ soạng từng một chút tới chỗ giữa thắt lưng, hắn chìm vào trong suy nghĩ của mình —— không thể chết tại đây được, hắn đã đáp ứng rồi......

“Duy Á, để tôi tới.” Âm thanh rất thấp từ trong góc tối vang lên, Duy Á xoay dao nhỏ một cái sau đó cười cười thu lại: “Được, chú tới.”

Quái vật đang gặm thịt theo bản năng cảm thấy nguy hiểm, cái miệng máu đang bám chặt vào đùi Hạ Lãng buông ra, cái đầu đáng sợ xoay về nơi phát ra nguy hiểm.

Đoàng ——

Một tiếng súng không lớn vang lên, viên đạn găm vào giữa yết hầu quái vật ngay chỗ cái miệng máu.

Quái vật cứng đờ ngã xuống.

Hạ Lãng nhũn cả tay chân, hoảng loạn tránh ra khỏi quái vật. Hắn ngã nhào về phía trước.

Máu từ đùi hắn chảy xuống, trước mắt Hạ Lãng đã biến thành màu đen. Hắn nhìn thấy Duy Á ở cách đó không xa, vì thế vươn tay về phía cậu: “Cứu......” Âm thanh bị nghẹn lại, trong mắt Hạ Lãng tràn ngập sợ hãi.

Duy Á tuy ghét bỏ nhưng vẫn tiến về phía trước chuẩn bị nâng hắn dậy, nhưng cậu vừa mới bước được hai bước, ánh mắt đột nhiên biến đổi. Duy Á theo bản năng kêu: “Đại thúc!”

Suy nghĩ dường như bị đứt đoạn, thân thể Hạ Lãng ngày một nặng hơn, đau đớn cùng sợ hãi làm cho hắn không thể lập tức phân biệt được trọng lượng đột nhiên nhiều ra này là cái gì. Chỉ là hắn thấy Duy Á ngừng lại, ánh mắt lộ ra một loại ý vị đáng tiếc.

Có đồ vật lạnh lẽo gồ ghề cọ qua mặt Hạ Lãng, Hạ Lãng nghiêng đầu, nhìn thấy một mảng vảy màu xanh lục.

Dưới sự kinh sợ đến cực độ, Hạ Lãng không phát ra tiếng kêu thảm thiết, thậm chí hắn còn không có bất kỳ động tác gì, cứ như vậy giương hốc mắt như sắp nứt ra nhìn quái vật vốn đã ngửa đầu về phía sau nay lại càng ngửa ra sau hơn. Cái miệng chỗ yết hầu mở lớn, nhanh chóng dán lên cổ Hạ Lãng.

Máu tươi tràn ra từ khóe miệng Hạ Lãng, ánh sáng trong mắt hắn dần dần ảm đạm, đôi tay đang vươn ra cũng vô lực rũ xuống.

Tiếng súng đoàng đoàng vang lên không dứt, mỗi một viên đạn đều trúng đích, nhưng quái vật dường như không có cảm giác đau đớn, cái miệng máu chỗ yết hầu của nó vẫn gắt gao cắn vào cổ Hạ Lãng.

Duy Á thở dài nhìn Hạ Lãng đã nhắm mắt hoàn toàn không nhúc nhích, dao nhỏ trong tay cậu xoay một vòng, sau đó ném về phía quái vật —— dao của cậu đúng là không quá chính xác, nhưng hiện tại đã không cần lo lắng.

Dao nhỏ cắm vào đuôi quái vật.

Lại vừa lúc, quái vật vẫn luôn thờ ơ bỗng buông lỏng Hạ Lãng. Nó phát ra âm thanh tê tê kỳ quái, giống như thống khổ, lại giống như...... Kêu gọi?

Duy Á thay đổi sắc mặt: “Nó đang kêu gọi đồng bọn!”

“Rời khỏi nơi này.” Lý Kỳ Phong từ trong góc tối lộ ra nửa khuôn mặt.

Duy Á lưu luyến nhìn quái vật: “Không giết nó sao? Nói không chừng nó chính là nhân ngư thật.”

Lý Kỳ Phong: “Nó càng giống như một loại động vật hành động theo bản năng.”

Duy Á cảm thấy cũng như vậy, hơn nữa nhân ngư trong nhiệm vụ chắc chắn là Boss của phó bản, Boss chỉ có một, hơn nữa cũng sẽ không yếu ớt như con quái vật đang kêu gọi đồng bọn trước mặt này.

“Đi thôi đi thôi.” Duy Á xua tay: “Chỉ là đáng tiếc không cứu được cậu nhóc kia, kể mà còn chút hơi thở thì tốt rồi.”

“Đừng lề mề nữa đi mau, sương mù lại lớn hơn rồi.”

Sương mù quái dị bắt đầu nồng đậm, Lý Kỳ Phong cản ở phía sau quay đầu lại nhìn thêm lần cuối. Hắn nhìn thấy sương mù kia nuốt trọn toàn bộ quái vật cùng với Hạ Lãng không có hô hấp. Chỉ là trong nháy mắt kia, hắn còn nhìn thấy trong sương mù chợt lóe lên một tia màu đen, cũng nghe thấy đột nhiên nhiều thêm một tiếng hít thở.

Có sinh vật khác xuất hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.