Trò Đùa Tình Yêu

Chương 17: Chương 17: Cút ra ngoài trong một phút




Huyên?

Lưu Nguyên Hào dần dần siết chặt bàn tay đang nắm điện thoại. Anh đứng ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ sát đất bằng vẻ mặt vô cảm, tấm lưng nhìn từ phía sau thẳng tắp như sống núi.

Năm năm không gặp, cậu em trai vẫn luôn chỉ biết trốn tránh cần mình bảo vệ trong ấn tượng của anh, xem ra đã lớn thật rồi, hơn nữa còn biết nhúng tay vào chuyện của người lớn.

“Để đến nó kỹ vào.” Lưu Nguyên Hào lạnh lùng ra lệnh cho Quý Đông Minh đuổi theo xe của Lưu Nguyên Huyên. Anh muốn xem thử, rốt cuộc Lưu Nguyên Huyên đang muốn làm gì?

Đọc FULL bộ truyện tại đây.

Ngón tay gõ nhẹ từng nhịp lên mặt bàn gỗ lim, có lẽ anh nên thay đổi ấn tượng của mình về Lưu Nguyên Huyên rồi.

Lúc này, Lưu Nguyên Huyên đang lái xe tới bệnh viện, Diêu Lan Hạ nhận ra cảnh vật xung quanh thì không khỏi nhíu chặt mày.

“Cậu dẫn tôi đi đâu?” Diêu Lan Hạ cất giọng hơi khàn khàn, đau đớn ở hai đầu gối cùng dội đến khiến dây thần kinh của cô bị kích thích, cơn đau đến chậm khiến cô đau tới nhíu chặt mày.

Lưu Nguyên Huyên bĩu môi: “Chị dâu, chẳng lẽ chị bị ngã vỡ cả đầu rồi? Ngay cả đường đi làm cũng không nhớ sao?”

Diêu Lan Hạ nghiêng người về phía trước: “Dừng xe! Tôi không tới bệnh viện đâu.”

“Chị bị thương, cần phải tới bệnh viện băng bó, chắc chị dâu không muốn còn trẻ đã trở thành người què chứ?”

Lưu Nguyên Huyên vừa nói vừa tăng tốc độ, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, anh đã biết rõ tính cách của người chị dâu này, quật cường, tùy hứng, không chịu thua. Muốn cô ngoan ngoãn phối hợp thật sự là nằm mơ giữa ban ngày.

“Lưu Nguyên Huyên, cậu dừng xe cho tôi!” Diêu Lan Hạ thấy Lưu Nguyên Huyên không những không dừng xe mà còn lao nhanh hơn, cô đưa tay vỗ mạnh vào ghế dựa lưng của anh: “Lưu Nguyên Huyên, cậu dừng xe cho tôi! Có nghe thấy không!”

Lưu Nguyên Huyên cố ý nói to, biểu diễn rất khoa trương: “Chị dâu, chị nói gì cớ? Ôi chao, tai tôi sao thế nhỉ? Không nghe thấy chị nói gì cả.”

Diêu Lan Hạ khẽ cắn môi, cô không muốn tới bệnh viện, không muốn người khác nhìn thấy vết thương của mình, đặc biệt là Lưu Nguyên Huyên.

Xe dừng lại ở cửa bệnh viện, Diêu Lan Hạ túm chặt ghế không chịu xuống xe. Cô dùng ánh mắt căm tức nhìn Lưu Nguyên Huyên: “Lưu Nguyên Huyên, tốt nhất cậu hãy quay lại đường cũ ngay bây giờ cho tôi!”

Lưu Nguyên Huyên nhún vai, cúi người chuẩn bị bế Diêu Lan Hạ xuống xe, cô lại đột nhiên dựa sát vào ghế tạo ra một khoảng cách, cảnh giác tránh cánh tay anh.

“Chị dâu, tôi thật sự không hiểu nổi, dẫu sao chị cũng là bác sĩ nổi tiếng, đạo lý đơn giản như bị thương phải được băng bó càng sớm càng tốt chị cũng không hiểu sao? Tôi rất nghi ngờ có phải chị mua bằng bác sĩ không đấy.”

“Tôi là bác sĩ, tôi biết vết thương này cần xử lý như thế nào, vết thương nào không cần xử lý. Tôi không sao, cậu hai cứ yên tâm lái xe đưa tôi về nhà đi!"

Lưu Nguyên Huyên cười xấu xa, hai chân mày hơi cong lên, đúng là hết sức vô lại: “Ha ha, chị dâu, chị thẳng thắn muốn tôi đưa về nhà thế hả? Trực tiếp quá thế này quá... xấu hổ!”

Đậu má! Diêu Lan Hạ thực sự bị dáng vẻ lưu manh này của Lưu Nguyên Huyên chọc tức nghiến răng nghiến lợi, tình hình này, dường như không đi cũng không được rồi.

Diêu Lan Hạ chưa kịp phản ứng, Lưu Nguyên Huyên đã tự đưa tay ra, ôm cô vào lòng mình!

Diêu Lan Hạ chỉ cảm thấy sấm chớp đang nổ vang âm ầm trong đầu.

“Lưu Nguyên Huyên! Tôi là chị dâu của cậu! Buông ra, buông tôi ra!”

Lưu Nguyên Huyên vẫn nhìn thẳng phía trước, người phụ nữ đang không ngừng giãy giụa lung tung quá nhẹ làm anh phải kinh ngạc. Diêu Lan Hạ nom cũng không được mấy lạng thịt, mà khi bế lên lại càng nhẹ như là chưa ăn no.

Lưu Nguyên Huyên bước lên bậc thang, nghiêm giọng nói: “Trong mắt bác sĩ không có nam hay nữ, huống chi là thân phận?”

Nhưng khóe miệng của Lưu Nguyên Huyên lại dần dần cong lên, anh đã kết cô gái cứ tức giận là lại như con sư tử nhỏ này rồi.

Sau khi Lưu Nguyên Huyên đẹp trai ngoại hình phóng khoáng ôm Diêu Lan Hạ đi vào đã hấp dẫn sự chú ý của không ít người. Mới đầu mọi người đều dán mắt nhìn chằm chằm Lưu Nguyên Huyên, chìm đắm trong sắc đẹp của anh.

Bỗng, một nhân viên y tế cuối cùng cũng nhận ra cô gái trong lòng anh!

“Trời ơi! Cô gái được anh đẹp trai này ôm không phải Diêu Lan Hạ ở khoa nội sao?”

“Đúng là cô ấy! Bác sĩ Diêu Lan Hạ! Không phải chứ? Chẳng lẽ Diêu Lan Hạ đã có bạn trai rồi?”

“Sao có thể? Anh đẹp trai này trông không khác gì em trai cô ấy mà! Tôi nghe nói Diêu Lan Hạ khó tính lắm, ngày thường rất nghiêm túc, người bình thường không dám đến gần cô ấy đâu, đúng thật là Diệt Tuyệt sư thái của khoa nội!”

Nghe thấy bốn chữ “Diệt Tuyệt sư thái”, Lưu Nguyên Huyên không khỏi cúi xuống nhìn Diêu Lan Hạ đang tái mặt, không để ý tới tiếng xì xào bàn tán của đám hộ lý, khóe miệng khẽ nở nụ cười: “Chị dâu, dang tiếng của chị cũng khá đấy, biệt danh Diệt Tuyệt sư thái cũng không tồi nhỉ? Chậc chậc, rất khí phách.”

Diêu Lan Hạ liếc anh bằng ánh mắt hung tợn: “Lưu Nguyên Huyên, một là cút, hai là câm miệng!”

“Được được được, sư thái đã có lời, sao tôi dám không nghe.”

Lưu Nguyên Huyên lập tức cảm thấy tâm trạng rất tốt.

Trong phòng cấp cứu.

Bác sĩ nhìn thấy vết thương trên đầu gối và trên đùi của Diêu Lan Hạ, tăm bông khử trùng trong tay bỗng dừng lại: “Bác sĩ Diêu, vết thương trên đầu gối trái từ hai ngày trước rồi đúng không?”

Diêu Lan Hạ gật đầu, không lên tiếng.

Trên đôi chân dài trắng nõn của Diêu Lan Hạ có một mảng tím xanh, từ đầu gối xuống bắp chân dường như không chỗ nào lành lặn. Vết thương cũ còn chưa khỏi hẳn đã có thêm vết thương mới, đôi chân thon nhỏ như có thể bóp nát thật sự thảm không nỡ nhìn.

Lưu Nguyên Huyên khẽ híp mắt lại, anh nhất định phải xử lý sạch sẽ đám người hành hung bác sĩ này!

Bác sĩ băng bó ngẩng đầu nhìn Lưu Nguyên Huyên đang quan tâm đứng bên cạnh nhíu mày nhìn vết thương, trêu đùa nói: “Cậu làm bạn trai người ta thế nào vậy? Bạn gái bị thương hai ba ngày rồi mà bây giờ mới đưa tới bệnh viện.”

“Anh hiểu lầm rồi, cậu ta không phải...”

“Bác sĩ nói đúng lắm, lần sau tôi nhất định sẽ đưa cô ấy tới bệnh viện sớm hơn. Bác sĩ vất vả rồi.”

“Còn muốn có lần sau sao? Chàng trai, cậu nói thế thì chuẩn bị thất tình đi!”

Diêu Lan Hạ căm tức cắn răng: “Cậu ta không phải bạn trai tôi!”

Không khí đông cứng lại.

Lưu Nguyên Huyên nhướng mày, ngó lơ đôi mắt phẫn nộ của Diêu Lan Hạ, cười trộm trong lòng.

Xử lý xong miệng vết thương, Diêu Lan Hạ thề không thể để Lưu Nguyên Huyên đến gần mình!

Cô vốn chỉ cảm thấy Lưu Nguyên Huyên tuổi còn nhỏ nên hay đùa vui, nhưng bây giờ xem ra trong lòng anh không nghĩ như vậy. “Chị dâu, đầu gối chị bị thương, đi nhanh vậy vết thương không khỏi được đâu.”

Diêu Lan Hạ tức điên, đưa tay ngăn Lưu Nguyên Huyên lại: “Cậu đứng lại, cách xa tôi ra một chút!”

Lưu Nguyên Huyên bị cô quát thì đứng lại, sau đó cười hì hì dùng mắt đo khoảng cách giữa hai người, uất ức nói: “Chị dâu, đã cách hai ba mét rồi, còn chưa xa sao?”

Diêu Lan Hạ nghiến răng ken két: “Cậu, bóng của cậu chạm vào chân tôi!”

Lưu Nguyên Huyên: “...” Cúi đầu nhìn, quả nhiên ánh mặt trời chiếu xuống kéo chiếc bóng rất dài, chùm lên chân cô, còn đong đưa theo động tác của anh.

Lưu Nguyên Huyên cười ha hả: “Chị dâu, chị có cần.. tích cực như vậy hay không?”

Anh vốn định nói là đáng yêu, nhưng thấy vẻ mặt của Diêu Lan Hạ, Lưu Nguyên Huyên cảm thấy nếu nói hai chữ kia, anh sẽ bị tẩn chết.

“Đúng! Tôi bị nghiện sạch sẽ!”

Bỏ lại một câu, Diêu Lan Hạ nổi giận đùng đùng bước xuống bậc thang, lúc này cũng chẳng hơi đâu quan tâm chút đau đớn nữa.

“Chị dâu, chị đợi tôi với, tôi lái xe đưa chị về nhà!”

“Không cần!”

Lưu Nguyên Huyên tiếp tục đuổi theo: “Chị dâu đừng nóng mà, chị mà hung dữ như vậy, trái tim thủy tinh của người ta sẽ vỡ nát mất.”

“Nát thì hay quá!”

Lưu Nguyên Huyên vẫn rất kiên nhẫn, anh bỗng nhiên phát hiện, nhìn Diêu Lan Hạ có vẻ lạnh lùng, nhưng thật ra cũng không phải kiểu người khó gần, mà anh còn thấy cô gái quật cường này rất đáng yêu.

Lưu Nguyên Huyên đưa tay muốn kéo cánh tay Diêu Lan Hạ, một giọng nói bỗng xen vào...

“Cậu hai.”

Lưu Nguyên Huyên và Diêu Lan Hạ cùng ngẩng đầu, thấy Quý Đông Minh đang đứng khoang tay bên cạnh một chiếc Bentley màu đen, hơi mỉm cười nhìn hai người. Diêu Lan Hạ như bị điện giật, vội tiến lên một bước, tránh khỏi tay Lưu Nguyên Huyên.

Lưu Nguyên Huyên gãi đầu: “Trợ lý Quý, sao anh lại ở đây?”

Quý Đông Minh cúi người chào: “Nghe nói ở đây có vụ hành hung bác sĩ, đương sự lại là mợ cả, cho nên tôi tới đây xem thử.”

Lưu Nguyên Huyên ngửa đầu cười lạnh: “Hiệu suất làm vệc của trợ lý Quý thấp quá nhỉ? Người cũng đã đi rồi, anh đương nhiên có tài liệu sự như thần.”

Trợ lý Quý cung kích nói: “Là lỗi của tôi, mợ cả, mời lên xe.”

Diêu Lan Hạ gật đầu: “Được, làm phiền trợ lý Quý đưng rồi về nhà rồi.”

Lưu Nguyên Huyên xoa xoa mũi: “Tôi cũng về cùng.”

Diêu Lan Hạ tức giận quát: “Cậu về nhà cậu, tôi về nhà tôi, nói linh tinh gì vậy?”

Quý Đông Minh lái xe, Diêu Lan Hạ ngồi ở ghế sau, rất nhiền lần muốn lên tiếng hỏi có phải Lưu Nguyên Hào phái anh ta tới hay không, nhưng mãi vẫn không mở lời được.

“Mợ cả, tới rồi.”

Cả đoạn đường cô đều thất thần, không ngờ lại đến nhanh như vậy.

Diêu Lan Hạ được Quý Đông Minh đỡ xuống xe, ngẩng đầu nhìn cửa lớn của biệt thự, vô thức cắn chặt môi.

“Mợ cả, cô nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì cứ gọi cho tôi.”

“Ừ.”

Cho nên, tình cảm anh dành cho cô chỉ dừng lại ở việc bảo trợ lý tới đây hỏi han ân cần một chút sao?

Đúng vậy, cuối cùng cô vẫn không bằng Mai Khánh Vân, anh tự tay làm mọi việc, ước gì có thể lo toan tất cả cho cô ta.

Sau khi nghĩ đến ba năm này, Diêu Lan Hạ chỉ cảm thấy đau lòng như sắp nghẹt thở.

Vào nhà, đổi dép lê, Diêu Lan Hạ vừa xoay người liền sững sờ.

Mai Khánh Vân?!

Sao Mai Khánh Vân lại ngồi trong nhà!

Mai Khánh Vân mặc chiếc váy màu vàng bắt chéo chân ngồi trên ghế sofa, trên bàn có một ly rượu đỏ đã nhấp vài ngụm, trên mép ly rượu còn có dấu son môi.

Thấy Diêu Lan Hạ đi vào, Mai Khánh Vân khoang tay, dựa vào sofa.

“Diêu Lan Hạ, cô giỏi lắm!”

Mai Khánh Vân lạnh nhạt nói, cô ta khinh bỉ hơi bĩu môi, nhìn Diêu Lan Hạ bằng vẻ mặt giống như vợ cả bắt gặp chồng mình ngoại tình.

Diêu Lan Hạ hừ nhẹ một tiếng, tùy ý ném túi xách lên ghế sofa: “Mai Khánh Vân, cô còn ghê gớm hơn, ban ngày ban mặt mà dám tự tiện xông vào nhà dân!”

Mai Khánh Vân cười, lắc lắc ly rượu vang đỏ trong tay: “Tôi nghĩ chắc cô còn chưa biết đâu nhỉ? Rốt cuộc đây là nhà của ai, còn chưa chắc đâu!”

Cô ta ngắm nghía chùm chìa khóa trong tay, cố ý cho Diêu Lan Hạ xem.

Chùm chìa khóa kia rất quen, là của Lưu Nguyên Hào!

“Ôi chao, ngôi nhà này mà không có bà chủ thì đúng là không ổn. Cô nhìn xem, biệt thự đẹp như vậy lại thành ra thế nào rồi này? Diêu Lan Hạ, cô là vợ của anh Hào chính là vết nhở trong cuộc đời anh ấy!”

Diêu Lan Hạ siết chặt năm tay đến mức nổi rõ các khớp, cô dựa vào giá đồ cổ để chân đỡ đau hơn. Nhưng đau đớn trong lòng khiến sức lực trong cơ thể của cô như bị rút cạn, chỉ muốn ngã khụyu xuống đất...

Lưu Nguyên Hào không yêu cô, chán ghét cô, xa cách cô, nhưng ít nhất, ngôi nhà này chỉ thuộc về hai người họ, ba năm qua chưa từng có người thứ ba đi vào.

Nhưng bây giờ Lưu Nguyên Hào cuối cùng đã hết tình cạn nghĩa, muốn chấm dứt tất cả sao?

Lưu Nguyên Hào, rốt cuộc anh ghét em đến mức nào?

Trái tim Diêu Lan Hạ đau đớn như bị đâm một dao. Cô ngẩng đầu, dùng tư thái của bà chủ để đối mặt với Mai Khánh Vân, hơi mỉm cười: “Đáng tiếc thật, ngay cả cơ hội trở thành vết nhơ trong đời anh ấy cô cũng không có, chỉ có thể không biết xấu hổ tới tìm cảm giác tồn tại trước mặt tôi thôi.

Hơn nữa, Mai Khánh Vân, nếu như không muốn tôi vạch trần nhưng chuyện cô đã làm năm đó, thì tôi cho cô một phút, cút khỏi nhà của tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.