Trời Sinh Cốt Phú Quý

Chương 5: Chương 5




Chuyện đã qua hai ngày, nhưng mẹ Từ vẫn không buông xuống được.

Mụ càng nghĩ càng bực tức, nghẹn một bụng. Không ngừng lải nhải: “Ả Đái Gia Hiền là thứ gì chứ? Muốn tao xin lỗi! Tao nói có cái gì không đúng? Cái bộ dạng đanh đá kia của Lạc Kim, cả ngày chạy lung tung, còn cùng nam sinh quậy chung, không biết đã ngủ qua bao nhiêu người rồi. Còn có Lạc Bạch, cái thứ tà tính như vậy, khẳng định là sơn tinh quỷ quái.”

Từ Cường cầm điều khiển đổi kênh liên tục, không trả lời.

Mẹ Từ thấy thế, muốn kêu gã đi học bài, lại sợ con trai tức giận. Ngược lại nhớ tới Lạc Bạch, vừa ghen ghét vừa thù hận: “...... tên tạp chủng kia! Mỗi lần thấy tao đều không cười không hỏi han, nói chuyện thì âm dương quái khí, nhất định là tới đòi nợ. Đợi đi, sẽ tới thời điểm ả Đái Gia Hiền hối hận.”

Vừa dứt lời, cha Từ bước vào phòng.

Lập tức mẹ Từ đầy mặt tươi cười, rót ly nước ấm đưa tới tay cha Từ, mà cha Từ tiện tay đem toàn bộ cái ly và nước ấm tạt trên người bà. Mẹ Từ thét chói tai, Từ Cường nhảy dựng lên trốn vào góc.

Cha Từ tối tăm nói: “Vị trí chủ nhiệm nhà máy của lão tử mất rồi! Tao làm hai năm ở nhà máy, cẩn trọng không xin nghỉ ngày nào, làm ca ngày ca đêm không có câu oán hận. Chu Vĩnh Lợi khen ngược, cả vị trí chủ nhiệm phân xưởng đều không cho! Ngược lại cho một người mới mới đến nửa năm, nói gì mà bằng cấp cao...... một bàn tay làm không ra nửa cái rắm đồ vật, Chu Vĩnh Lợi bày là cố ý hạ nhục tao!”

Mẹ Từ nghe vậy, không khỏi đau lòng, lập tức như có thân nhân chết gào lên: “Là họ Lạc! Lạc Bạch! Bọn họ trả thù chuyện mấy ngày trước, tôi biết, chắc chắn là Lạc Bạch, lúc ấy thằng đó cảnh cáo tôi. Đúng là đồ không có lương tâm, tạp chủng không có lương tâm -- tôi thuận miệng nói mấy câu, lúc ấy nhiều người mắng Lạc Kim như vậy, lại chỉ chọn nhà ta trả thù, thắng chó đó cố ý!!”

Mới đầu cha Từ còn không đem việc mình mất chức chủ nhiệm phân xưởng liên tưởng đến họ Lạc, sau khi mẹ Từ nói, bỗng nhiên nhớ tới.

Lúc trước gã vào xưởng làm, là cha Lạc hỗ trợ. Hơn nữa người mới cướp vị trí kia của mình cũng là cha Lạc giới thiệu, như vậy liên hệ lên, trăm phần trăm chính là họ Lạc giở trò quỷ.

Cha Từ oán hận không thôi nghĩ đến vợ mình đã xin lỗi, huống chi Lạc Kim, Lạc Bạch tác phong bất chính, bản thân có vấn đề. Nói hai câu thì làm sao? Không đau không ngứa, có thể đem người nói chết sao?

Kết quả đem vị trí chủ nhiệm phân xưởng của lấy mức, không khỏi quá đáng.

Còn có xưởng trưởng Chu Vĩnh Lợi, tốt xấu gì cũng làm hai năm, một chút tình cảm cũng không có!

Cha Từ nhất thời hận cả nhà họ Lạc và xưởng trưởng nhà máy, đương nhiên cũng không buông tha hai kẻ đầu sỏ gây tội Đường Thư Ngọc và Hồ Thục Dung. Quay đầu lại nhìn bộ dáng mẹ Từ kêu trời la đất, giận sôi máu, đứng dậy làm một trận tay đấm chân đá.

Từ Cường trốn trong góc cũng không may mắn thoát khỏi, bị đánh một trận.

Đột nhiên, chuông điện thoại vang lên, cha Từ đẩy mẹ Từ ra nghe điện thoại: “Ai?”

“Từ Đông? Tôi là Lạc Tòng Thi, mẹ Thư Ngọc.” Lạc Tòng Thi nói thẳng: “Có sinh ý đưa tới cửa, thù lao cao, ông làm ở nhà máy đường cả đời cũng không nhất định có nhiều tiền như vậy. Có muốn làm hay không?”

Cha Từ cắn răng: “Ngài nói đi!”

- --------

Thôn Tây Lĩnh tiếp giáp Quảng Thị và Hải Thị, nhưng lại lệ thuộc thành phố Trường Kinh.

Sau này, thành phố Trường Kinh cùng với Quảng, Hải hai thị là trọng tâm kinh tế của tỉnh Nam Việt, hứa hẹn có triển vọng. Nhưng lúc này, kinh tế thành phố Trường Kinh không thua Quảng, Hải hai thị, thậm chí có ưu thế vượt lên.

Lạc Bạch mở bản đồ thành phố Trường Kinh nghiên cứu, đứng ở nhà ga cạnh quốc lộ chờ xe buýt.

Đột nhiên, Từ Cường vọt đến trước mặt hắn, giận đỏ đôi mắt: “Lạc Bạch, có phải cha mày làm đúng không?”

Lạc Bạch đem bản đồ thành phố Trường Kinh gấp lại bỏ vào ba lô, “Vô duyên vô cớ, không đầu không đuôi, mày muốn nói gì?”

Cậu đánh giá Từ Cường, từ trên xuống dưới, trên người đều có vết thương do thắt lưng gây ra. Không chừng là do cha Từ đánh, cha Từ thường xuyên bạo hành gia đình, cũng không phải là bí mật trong thôn.

Cha Lạc và mẹ Lạc từng khuyên qua, ngược lại bị mẹ Từ oán trách bọn họ xen vào việc người khác, sau này mụ bị bạo hành không ai thèm quản. Về phía Từ Cường, gã cũng có khuynh hướng bạo lực, gã không đáng được thông cảm.

Đem vết thương trên người Từ Cường cùng lời nói vừa rồi liên kết lại, Lạc Bạch: “Chú Từ làm mất chức chủ nhiệm phân xưởng tuyển chọn rồi à?”

Từ Cường hung tợn trừng mắt nhìn Lạc Bạch: “Cha mày làm đúng không?” Hắn chỉ vào mũi Lạc Bạch: “Đừng nghĩ tao sẽ bỏ qua cho mày, sớm hay muộn gì tao cũng chơi chết mày!”

Lạc Bạch cười cười: “Cha tao có can thiệp hay không, tao không biết. Nhưng tao biết, thời điểm một tuần trước cha mày trông coi phân xưởng uống rượu hỏng việc, phạm phải một sai lầm lớn. Nếu không nhờ xem cha mẹ đều là lão công nhân đã làm lâu, không chừng đều bị sa thải. Việc bình chọn chủ nhiệm phân xưởng, nào có phần chú Từ?”

Từ Cường không biết chuyện này, cho dù biết, gã cũng sẽ đem cái sai đẩy hết lên người Lạc Bạch.

Người họ Từ đều như vậy, nếu có thể đem cái sai đẩy đi, họ sẽ không bao giờ nhận lỗi.

Nói xong xe buýt đến, đến gần sân ga xe bắt đầu giảm tốc độ. Từ Cường thấy Lạc Bạch đưa lưng về phía mình, lại nhìn xe buýt từ từ lại đây đâm không chết người, một tia âm ngoan hiện trong mắt, đang muốn vươn tay --

Lạc Bạch đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt lạnh băng đem Từ Cường chặt chẽ cố định một chỗ.

Cậu cong môi cười nói: “Từ Cường, năm nay đủ mười sáu tuổi, tính là vị thành niên, phạm vào tội cố ý giết người là phải ngồi tù. Tốc độ chiếc xe này không đâm tao chết được, cùng lắm là bị thương nặng. Nhưng nhà tao có tiền, trả nổi tiền thuốc men, có thể giúp tao chữa khỏi. Còn mày? Mày sẽ bị bắt bỏ tù, sẽ không tử hình, nhưng sẽ bị phán tù chung thân -- không đúng, nếu không chết, hẳn là phán hai mươi năm thôi.”

“Hai mươi năm sau, bằng năng lực của tao, đã là đại lão một phương. Mày cảm thấy, tao sẽ cho mày ra ngoài thoải mái hưởng thụ tự do sao?”

Làn da Lạc Bạch trắng nõn, còn trắng hơn Đường Thư Ngọc, mặt mày như tranh vẽ, vốn dĩ cảnh đẹp ý vui, hiện tại lại vô cớ phiếm cổ tà khí. Đôi mắt kia, đen nhìn không thấy ánh sáng, thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm người, rất đáng sợ.

Khi nói rất nhẹ nhàng, quỷ dị vô lực, nghe vào trong tai như thể trời nóng, có đồ vật không biết tên ở bên tai mình thổi gió.

Ban ngày ban mặt, Từ Cường bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, cũng không biết là do Lạc Bạch hay là do lời nói của cậu dọa.

Xe buýt dừng lại, Lạc Bạch cười cười bước lên xe đi thành phố Trường Kinh. Khi cửa xe đóng lại, Lạc Bạch còn phất tay tạm biệt Từ Cường.

Tay chân Từ Cường lạnh lẽo, thật lâu mới lấy lại tinh thần, một nửa oán hận, một nửa sợ hãi. Tuy nhiên sau này, hẳn là gã không dám khiêu khích Lạc Bạch nữa.

Từ Cường vừa đi, Đường Thư Ngọc dắt theo chiếc vali từ một góc đi ra.

Chuyện vườn mía trước đó, làm cho thôn dân thôn Tây Lĩnh đều cảm thấy Đường Thư Ngọc đáng sợ, tâm tính và nhân phẩm đều hỏng. Đường Thư Ngọc quen bị thổi phồng chịu không nổi sự chênh lệch, làm ầm đòi về thành phố Trường Kinh. Ai ngờ vừa đến sân ga liền thấy Lạc Bạch, vì thế lặng lẽ trốn đi, thấy Từ Cường sắp đẩy Lạc Bạch, âm thầm chờ mong không thôi.

Chờ mong thất bại, Đường Thư Ngọc hơi thất vọng.

Ả mím chặt môi, xoay ng ười về nhà Hồ Thục Dung, dùng điện thoại phòng khách gọi cho người quen ở thành phố Trường Kinh.

Điện thoại kết nối --

“Alo? Anh Đào sao? Có người bắt nạt em......”

Lạc Bạch xuống xe ở trung tâm thành phố Trường Kinh, quen cửa quen nẻo tìm được thư viện lớn nhất trung tâm thành phố, đem hai quyển sách dày như hai cục gạch trả lại thư viện.

Nhân viên quản lý Thư viện đang đăng ký hai quyển sách《Thánh điển nông nghiệp 》,《Hồ sơ nhà nông》, bao hàm toàn bộ nội dung đều là những tác phẩm kinh điển về nông nghiệp. Đồng thời cũng phi thường buồn tẻ nhàm chán, trừ phi là nhà khoa học chuyên môn nghiên cứu nông nghiệp, nếu không cũng không có ai sẽ xem.

Quản lý viên kiểm tra thời gian một chút, ba tháng trước mượn đọc, hiện tại tới trả. Phải biết rằng, dù là tiến sĩ nông khoa xem xong hai quyển sách này nhanh nhất cũng cần thời gian nửa năm, thiếu niên trước mắt nhìn qua còn chưa thành niên, không có khả năng xem hết rồi.

Lật lật hai quyển sách, hoàn toàn mới, không có hư hao, càng không có thấy nếp gấp khi lật trang.

Quả nhiên là mượn đọc để lên mặt, người trẻ tuổi bây giờ, quá cường điệu.

Quản lý viên trả lại thẻ đăng ký cho Lạc Bạch, nhịn không được nói: “Cháu vẫn là đến lầu 3 đi, bên trong có rất nhiều tư liệu học tập sơ cao trung.”

Lầu 4 chủ yếu đều lưu trữ sách cổ điển và sách học thuật, mà lầu 3 mới là nơi học sinh tụ tập, bên trong còn bán nhiều loại tài liệu hướng dẫn học tập. Theo quản lý viên thấy, nó rất phù hợp với Lạc Bạch.

Lạc Bạch hơi sửng sốt, chợt cười nói: “Cảm ơn.”

Sau đó cậu liền lên lầu 4, sau khi tìm ra sách mình muốn trong đó xong, rời khỏi kệ sách nông nghiệp, đi tới kệ sách kinh tế. Lại nói tiếp, mặc kệ kiếp trước hay là kiếp này, cậu đều vùi đầu vào nghiên cứu nông nghiệp, phương diện phát triển kinh tế cậu không hiểu lắm.

Ngay bây giờ học, hy vọng sẽ không quá muộn.

Dọc theo kệ sách, đầu ngón tay xẹt qua từng quyển sách, dừng lại ở giữa, đem quyển này lấy ra. Vừa lúc ở đối diện cũng có người lấy sách, trung gian có một khoảng trống.

Bốn mắt nhìn nhau.

Thật xinh đẹp.

Khi Lạc Bạch thấy đôi mắt đối diện kia, trong đầu cậu hiện lên ý nghĩ duy nhất. Vì góc độ, ngoại trừ đôi mắt thì không nhìn thấy gì.

Đôi mắt dài và dẹp, đen trắng rõ ràng, móc trong cong ra ngoài, nhìn rất rực rỡ. Khi nhìn thẳng, đôi mắt ấy luôn bình tĩnh không chút dao động, không buồn không vui, thâm trầm âm lãnh. Không biết có phải vì điều này không mà làm người ta cảm thấy có chút không bình thường.

Lạc Bạch vừa nhìn đã giật mình, nhưng người đối diện chỉ hờ hững quét mắt rồi đứng lên rời đi. Trong lúc vội vàng, thoáng nhìn thấy trên cổ tay người nọ có mang vài vòng hạt bồ đề.

Lắc đầu, Lạc Bạch mở quyển sách kia ra, xem xong mục lục, lại tùy ý lật hai lần. Sau khi xác nhận có thể, cầm mấy quyển sách đã lựa trước đó cùng xuống lầu đăng ký.

Thời điểm xếp hàng, lơ đãng quay đầu nhìn thấy thiếu niên ngồi trên băng ghế công cộng, tức khắc vô cũng tán thưởng.

Vẻ ngoài thiếu niên cực kỳ xinh đẹp, như là tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tỉ mỉ ra. Chỗ không được hoàn mỹ chính là nhìn quá gầy yếu tái nhợt, giống người bệnh lâu năm. Mặt anh ta không có cảm xúc, vô cớ lộ ra khí chất bất thường và âm lãnh.

Quần áo và giày dép trên người đều không tồi, gia cảnh hẳn là giàu có.

Lạc Bạch ánh mắt rơi xuống vài vòng hạt bồ đề trên cổ tay thiếu niên, kinh ngạc nhướng mày: Là hắn?!

Thực nhanh tới lượt Lạc Bạch đăng ký, chờ khi cậu đăng ký xong lại quay đầu lại, đã không thấy bóng dáng thiếu niên. Lạc Bạch không nghĩ nhiều, đem mấy quyển sách dày như gạch cất vào cặp sách, cầm lên liền quay lưng rời đi.

Mà quản lý viên phụ trách đăng ký vô cùng đau đớn: Cường điệu quá!

Bảo tiêu nghiêng người mang theo hai túi sách tới, kính cẩn nói: “Lệ thiếu.”

Thiếu niên xinh đẹp tái nhợt như tác phẩm nghệ thuật chậm rãi quay đầu, đôi mắt đen trắng rõ ràng, không cảm xúc nhìn chằm chằm bảo tiêu.

Bảo tiêu thoáng cúi đầu, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác khẩn trương sợ hãi. Biết rõ thiếu niên trước mặt chẳng qua là rác rưởi bị phu nhân và nhị thiếu cầm tù, nhưng khi đối mặt với thiếu niên, trong lòng hắn vẫn thấy sợ hãi.

Lần trước, anh hai của phu nhân ở trại nuôi ngựa gặp được Lệ thiếu, thay em gái và cháu ngoại trai mình tạo thế, thiếu chút nữa làm cho Lệ thiếu té gãy tay. Kết quả tháng trước, anh hai của phu nhân ở sàn nhảy gặp phải hai bang lưu manh ẩu đả, bị chém đứt tận gốc một cánh tay một chân.

Mặt ngoài xem như trùng hợp, nhưng ai tin là trùng hợp thật?

Không thấy phu nhân và nhị thiếu hận Lệ thiếu đến chết đi sống lại cũng bất lực sao?

Lệ Diễm lướt qua bảo tiêu, lên xe, toàn bộ quá trình không nói một câu, nhưng cảm giác tồn tại lại cao đến mức không ai dám bỏ qua.

Tác giả có lời muốn nói:

Khà khà lại là Ốm yếu tái nhợt Công, không sao cả hắn sẽ biến đen.....tôi chỉ màu da của mình...

1, Bảo ca dùng tên giả, người khác cho rằng là tỉnh lỵ viện trưởng lão đại, La lão gia tử chỉ muốn đưa cậu ta vào phủ trung ương. Mặt sau, cậu phát hiện mới mười bốn tuổi, đương nhiên không thể làm cho cậu trong sân tiến sĩ thật sự phải đi một lần theo chương trình.

2, Bảo ca kiếp trước là một viện sĩ, kinh nghiệm dày dặn, phong phú, bản thân cũng là một thiên tài.

3, đây là thế giới không tưởng, có chút đặt ra cấp tác giả, tác giả phụ trách bào chữa mà thôi, cũng không chân thực như vậy.

[Vị công quân nào đó cũng đã ló mặt rồi...]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.