Trọng Sinh Vì Muốn Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Học Tập Thật Tốt

Chương 16: Chương 16: Chơi game




Bài viết hot nhất Văn Lễ 1 hôm nay là #Cấm nam sinh vào!!#

Lầu 1:??? Cấm tui vào là cấm được sao?

Lầu 2 (Chủ thớt): Aaa lầu 1 không phải làm bài tập sao! Hay là bạn cùng lớp! Tức chết cướp mất lầu 1 của tui!

Lầu 3 (Chủ thớt): Các chị em! Tiết thứ nhất chiều nay không phải có tiết thể dục sao!! Có người quay lại video thần thoại chơi bóng rổ không ư ư ư! Tui lấy hình thần thoại 1500m ra đổi!

Lầu 4: Thần thoại 1500m cái gì? Cô nói 15cm tui còn nghe được.

Lầu 7 (Chủ thớt): Lầu 4 nói gì thế? Hôm nay lớp 1 tự nhiên kiểm tra thể dục, thần thoại và bạn cùng bàn tản bộ cùng nhau! Ánh mắt thần thoại thật cưng chìu!!

Lầu 10: Chủ thớt check inbox, chúng ta trao đổi

Lầu 50: Nói nhỏ tui bấy bề tui có ảnh thần thoại ôm bạn cùng bàn (quá kích thích!!!

Lầu 66 (Chủ thớt): A a a a a a a chị em! Add friend! Tui xin được xoá bài!

...

Lầu 80: Nam sinh có thể nhìn một chút không?

Đến tối, bài viết biến thành “Bài viết đã bị xoá, có vấn đề gì xin hãy liên lạc lại với nhân viên quản lý diễn đàn“.

...

Phòng 605.

Hoắc Duệ đóng cửa sổ, quay đầu nhìn Thẩm Dũ một cái, đối phương vẫn ngồi ở trên ghế chườm đá, dáng vẻ hình như có chút rời rạc, hẳn là không nghe rõ câu vừa rồi.

Hắn lặp lại một lần nữa: “Cởi quần.”

Thẩm Dũ: “...”

Vừa rồi cậu còn nghĩ là mình nghe nhầm, còn tưởng mặt mình bị đông cứng mất cảm giác, thính giác cũng bị đông lại.

Nhưng hình như là không phải.

Mà Hoắc Duệ không thấy lời nói của mình có vấn đề gì hết.

Thẩm Dũ trầm mặc một hồi, cả tầng lúc này như yên tĩnh lại, ngay cả giọng nói của Lục Sơ Hành và Thích Vinh ngoài cửa sổ cũng đã biến mất.

“Cởi quần?” Cậu quay đầu lại, giương mắt hỏi rất nghiêm túc: “Hoắc Duệ, cậu có chắc là muốn tôi cởi quần không?”

Cậu không có cách nào mở miệng nói chuyện bình thường, giọng nói có chút ông ông.

Tay đã đặt lên mép quần ngủ.

Áo vén lên một chút, lộ ra nửa đoạn hông gầy nhỏ.

Vừa trắng, vừa...

Hoắc Duệ thu hồi tầm mắt.

“Lề mà lề mề.” Nếu không phải vì Thẩm Dũ dính líu đến hắn mà bị thương, hắn cũng lười quan tâm.

Thẩm Dũ ừ một tiếng, cười cười.

Quần ngủ cũng rất rộng, động tác của cậu rất chậm, nhưng mà chỉ kéo xuống một chút xíu rồi dừng lại.

Không hiểu sao Hoắc Duệ cảm thấy hơi nóng.

Chắc là do đóng cửa sổ, không khí trong phòng không lưu thông được.

Nếu như không phải sợ gió bên ngoài lạnh, hắn cũng sẽ không đóng cửa sổ phòng.

Thẩm Dũ thật phiền phức.

Thẩm Dũ cúi người xuống, xắn ống quần bên phải lên, xắn lên hết đùi.

“Như vậy có thể thấy rõ hả?” Thẩm Dũ ngẩng đầu hỏi Hoắc Duệ, không ngờ tiếp xúc với không khí, đùi phải thật lạnh.

Thật ra thì không quá đau, nhưng Hoắc Duệ muốn nhìn, vậy thì để cho hắn nhìn.

“Đứng lên.” Sắc mặt Hoắc Duệ tối thui.

Thẩm Dũ vẫn ngồi, mặc dù duỗi thẳng chân, nhưng vết thương ở mặt chân sau.

Thẩm Dũ nghe lời hắn đứng lên.

Mặc dù giọng Hoắc Duệ rất kém, nhưng cậu vẫn không nhịn được muốn cười.

Quan tâm cũng rắc rối như vậy.

Chân Thẩm Dũ vừa dài vừa thẳng, chỗ bị thương ở chân kia tạo thành một khối máu ứ đọng lớn, hơn nữa da cậu lại trắng, nhìn càng thêm rõ ràng.

Một lát sau, trong phòng tràn ngập mùi thuốc rượu.

Hoắc Duệ nửa ngồi xuống, đổ thuốc rượu ra lòng bàn tay xoa nóng sau đó mới đặt lên chân Thẩm Dũ.

Hoắc Duệ mạnh tay, Thẩm Dũ “Đau” một tiếng, thiếu chút nữa đứng không vững.

Quá trình này cứ như dài đằng đẵng, nhưng lại rất ngắn, hai tay Thẩm Dũ đặt trên bàn đọc sách, lòng bàn tay cũng đỏ lên, lúc quá đau phải cắn chặt răng.

Trong không khí tràn ngập mùi rượu thuốc, rất an tĩnh, tĩnh đến mức có thể nghe rõ hơi thở của hai người.

Đèn ngoài cửa sổ không biết đã tắt đi từ bao giờ, chỉ có thể mượn ánh sáng trong phòng kí túc nhìn ra bóng cây bị gió thổi lay động ở bên ngoài.

Nửa giờ sau.

Thẩm Dũ thở phào nhẹ nhõm, dưới lỗ tai có chút nóng lên, trán cũng có một tầng mồ hôi mỏng.

“Tối nay đừng tắm.” Hoắc Duệ đứng lên, sắc mặt cứng đờ, chân đã tê rần.

Cả người đầy mồ hôi và mùi thuốc rượu, hừ lạnh một tiếng đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Người này rõ ràng là đau chân mà nhất quyết không kêu lên một tiếng.

Nói cậu ta giả vờ, cũng không sai.

Thẩm Dũ gật đầu một cái, “Được, nghe cậu.”

Vết thương ở chân nóng lên, trong lòng cũng nóng lên.

Hoắc Duệ dưng bước.

Một câu cảm ơn cũng không có, còn nghe cậu cái gì?

Phòng vệ sinh truyền đến tiếng nước chảy.

Lục Sơ Hành và Thích Vinh men theo âm thanh ở cửa ngó đầu vào.

“Xong rồi?”

Lục Sơ Hành bước vào phòng trước, bị mùi thuốc rượu xộc vào lỗ mũi.

“Lần đầu tiên thấy đại ca bôi thuốc cho người khác...” Hắn vừa vẫy tay vửa mở cửa sổ thông gió: “Lần trước tao bị người ta đánh---”

“Không phải, tao đánh người đến mức bị thương ở tay, đại ca nhất quyết bắt tao đợi ở phòng chờ Vinh Vinh quay về, không muốn đụng vào người tao một cái.”

Mặc dù lời nói lúc nãy của đại ca khiến cho bọn họ hiểu lầm, nhưng bây giờ là chua xót trong lòng đó.

Tình nghĩa trúc mã nhiều năm không bằng bạn cùng bàn mấy ngày.

“Mày còn không biết xấu hổ nói là mình đánh người khác?” Thích Vinh không chút lưu tình phá hỏng tâm trạng.

Lục Sơ Hành: “...”

Lục Sơ Hành mặt đầy oan ức, Thẩm Dũ cười lên.

Cậu giống như lời nói của Hoắc Duệ, có một chút đặc biệt.

...

Chờ Hoắc Duệ tắm xong đi ra, cũng sắp 8 rưỡi.

Nãy Hoắc Duệ bôi thuốc, Lục Sơ Hành và Thích Vinh mới biết trên đùi Thẩm Dũ bị thương, vốn dĩ định mô phỏng “ăn dã ngoại” ở phòng kí túc cũng bị lỡ, đống bài thi cũng bị đạp đầy dấu chân, hai người chen chúc bên mép giường dưới của Lục Sơ Hành.

Thẩm Dũ ngồi ở ghế bên cạnh bàn học.

Ba người cùng cúi đầu chơi game.

Nghe tiếng mở cửa nhà vệ sinh, Lục Sơ Hành lải nhải: “Đại ca đợi bọn em đánh xong ván này nhé!! Phắc phắc phắc chỗ này có người! Bạn cùng bàn cứu!”

Thẩm Dũ ừ một tiếng.

Nhưng kĩ thuật của cậu không tốt, hơn nữa đối thủ chơi PUBG cũng không quen, mới từ trong nhà lao ra liền bị người rỉa cho nhát súng nát đầu.

Lục Sơ Hành: “... Phắc.”

Trừ bỏ trận đầu bọn họ đánh với máy, ba người bọn họ chưa từng sống đến vòng cuối lần nào.

Lục Sơ Hành nhìn Hoắc Duệ với ánh mắt xin giúp đỡ.

Thẩm Dũ cũng ngẩng đầu nhìn hắn.

Hoắc Duệ móc khăn bông lên cổ, xoa xoa tóc, vuốt cằm hừ một tiếng.

Nửa phút sau, bọn họ lại bắt đầu một ván mới.

Bọn họ đánh trận cổ điển, bản đồ hải đảo, vừa mới lên phi cơ, Lục Sơ Hành liền la hét muốn nhảy xuống căn cứ quân sự, bị Thích Vinh đạp một đạp.

“Lát lại rơi xuống đất chết.”

Hoắc Duệ hơi dựa vào ghế, nhảy xuống thành phố P.

Thẩm Dũ liếc nhìn điểm đến của hắn, không đi theo.

Kỹ thuật của cậu không tốt, không muốn đi theo cản trở hắn, nhưng lại không muốn phân tán, cùng bọn Lục Sơ Hành nhảy xuống ngoại thành P.

Thẩm Dũ ở vòng ngoài lục soát hai gian phòng, ngoài một cái M16A4 ra thì không còn gì cả.

“Sao nơi này lại nghèo như thế chứ!” Lục Sơ Hành phỉ nhổ.

Thích Vinh nhìn điện thoại di động hắn một cái: “Đến nhặt thuốc, ở đây có M4.”

Lục Sơ Hành hớn ha hớn hở đi tìm Thích Vinh.

Trong lòng Thẩm Dũ than thở.

Còn không bằng cậu nhảy theo Hoắc Duệ, có khi cũng không nghèo như bây giờ.

Loanh quanh trong phòng một lát, dưới tầng có tiếng mở cửa, cậu liếc nhìn icon đồng đội trên bản đồ, thần kinh có chút căng thẳng, không phải đồng đội.

Nhưng trong tay cậu chỉ có một cái M16, ở cầu thang ồn ào một lúc, mới nghe tiếng bước chân lên tầng.

Hoắc Duệ quay đầu nhìn cậu một cái: “Lại ngẩn ngưởi ra đấy.”

Thẩm Dũ đang muốn xuống tầng dưới lại thôi.

“Vậy tôi...” Thẩm Dũ vẫn căng thẳng, cậu chơi loại trò chơi xạ kích này có một bệnh chung đó là sợ nghe tiếng súng, lúc nào cũng sẽ giật mình một cái, lúc không phản ứng kịp sẽ bị đối phương giải quyết nhanh gọn.

“Có phải bọn chúng phát hiện ra tôi rồi không?”

Tiếng bước chân lên tầng không còn nữa.

“Bạn cùng bàn! Cậu chờ một chút! Bọn tôi tới cứu cậu đây!” Lục Sơ Hành chơi game rất kiên cường, trong tay có súng, bất kể ở đâu cũng phải xông lên, khi gặp phải người đều hô cứu mạng.

Thẩm Dũ trầm mặc một lúc, “Đừng...”

Chưa nói hết câu, bị Hoắc Duệ lạnh giọng ngắt lời: “Mày trước đây cũng hữu dụng như vậy hả?”

Lục Sơ Hành: “...” Được, lại bị giễu cợt.

“Quả thật là không hữu dụng.” Thích Vinh lại bổ thêm một đao.

Thẩm Dũ đứng đợi một lúc, lại nghe thấy tiếng bước chân, nhưng hình như không phải ở tầng dưới.

“Hình như lại có người đến.” Cậu nói nhỏ một tiếng: “Phòng nghèo như vậy, tới đây làm gì?”

Hoắc Duệ: “...”

“Là tôi.”

Trong lời nói có ý giễu cợt.

Thẩm Dũ sửng sốt một chút, lại nhìn bản đồ một cái, quả nhiên là Hoắc Duệ.

Hoắc Duệ vừa tới, cậu không hiểu sao lại có chút yên tâm, thần kinh căng thẳng cũng thư giãn đi.

Người dưới tầng quả nhiên vẫn chưa đi, Hoắc Duệ trực tiếp đi vào khống chế người, giọng nói ra lệnh: “Đi theo.”

Lục Sơ Hành lập tức oa oa kêu to: “Đại ca em cũng muốn đi theo anh!”

Hoắc Duệ quay lưng về phía hắn, không muốn lý sự với hắn.

Thẩm Dũ ồ một tiếng, cậu đoán nếu đi một mình thì chết lại càng nhanh, nếu Hoắc Duệ cho cậu đi cùng, cậu liền đi cùng.

Ván này có Hoắc Duệ gánh, Thẩm Dũ chơi khá hơn ván trước nhiều, mặc dù cuối cùng không thể thành công đứng nhất, nhưng tâm tình cũng buông lỏng.

Quả nhiên là bám theo đại thần thật vui vẻ.

Đánh thêm mấy ván nữa, bốn người vẫn không đứng nhất được, không biết có phải do vận khí không, mấy ván sau bọn họ đều ở người vòng, Thẩm Dũ có chút buồn ngủ.

Ván cuối cùng, cậu bị người chặn lại ở vòng bo, chết sớm nhất.

Thẩm Dũ nhìn chằm chằm màn hình điện thoại của Hoắc Duệ, đối phương đã vào vòng, không hiểu sao lại lái xe đến rìa vòng bo, ở vị trí trông nom.

Lục Sơ Hành ồn ào một lúc lâu bảo Hoắc Duệ vào trong vòng, Hoắc Duệ không trả lời hắn.

Hoắc Duệ ở đó nửa ngày không động đậy, không biết là đang chờ cái gì.

Thẩm Dũ nhìn một lúc mắt liền hoa lên, ngáp mấy cái liền, đại khái là hôm nay thực sự quá mệt mỏi, một khi đã buồn ngủ, rất khó giữ tỉnh táo, nhưng ba người kia vẫn đang chăm chú chơi game, cậu cũng sẽ không biết xấu hổ đến mức bảo với bọn họ là trở về phòng kí túc, liền cố gắng nán lại.

Trận này bọn Hoắc Duệ đánh đặc biệt dài, tiếng lải nhải của Lục Sơ Hành thỉnh thoảng Hoắc Duệ lại “Ồn ào” một câu, đảo qua đảo lại bên tay cậu.

Cuối cùng, cậu cũng không nhớ mình thiếp đi lúc nào, lúc tỉnh lại đã nằm trên giường của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.