Trọng Sinh Yêu Lạc Ân Ân

Chương 20: Chương 20: Bị bắt nạt (1)




Gia Tuệ đang ngồi trong phòng học, cô (MGT) thật sự lo lắng cho Lạc Ân Ân, đã đi lâu như vậy còn chưa cô trở về.

- Gia Tuệ.

Lạc Ân Ân mỉm cười chạy lại chỗ Gia Tuệ. Gia Tuệ thấy cô vội kéo cô ngồi xuống

- Có bị gì không? Sao đi lâu như vậy?

- Không sao a, không phải mình đang ở trước mặt cậu sao. Đừng lo lắng.

Cô vỗ vỗ vai Gia Tuệ vui vẻ nói.

- Không sao là tốt rồi.

Hai người đang nói chuyện thì nghe thấy tiếng bàn tán to nhỏ của những người xung quanh

- Cô ta chính là cô gái ngủ gục ở buổi khai giảng. Muốn gây sự chú ý cho Phong tổng ấy mà.

- Hừ, muốn gây chú ý? Dựa vào cô ta? Không có cửa lọt qua mất xanh của Phong tổng đâu.

Tôi là vợ anh ấy đây này. Lạc Ân Ân bực bội nghĩ, anh vừa mới đi thôi mà cô bị khi dễ rồi.

- Cô ta muốn chèo lên giường Phong tổng để lấy vị trí Phong thiếu phu nhân. Cô ta tưởng ngủ gục là có thể một bước lên tiên sao? Mơ tưởng.

Các người mới mơ tưởng ấy. Lạc Ân Ân chu môi, ai oán nghĩ. Nhưng cũng không nói ra.

Mọi người đang xôn xao, bàn tán bỗng im lặng. Người hai bên cũng nhường đường cho người tới.

Người đến mặc trên mình bộ đầm body màu đỏ bó sát người, chân mang giày cao gót mười phân, tóc được uốn rồi thả qua một bên, môi màu đỏ tươi. Nhìn hướng đi là biết đang đến chỗ cô. Lạc Ân Ân nhăn mày vì mùi nước hoa trên người cô ta, mùi nước hoa bách hợp. Làm ơn đi, cô bị dị ứng với loài hoa này có được không?

- Chị tìm tôi?

Nhìn cũng lớn tuổi, chắc gọi chị là đúng nhỉ? Nhưng sao mặt chị ta khó coi đến vậy?

Gia Tuệ vỗ trán, lấy tay kéo kéo tay áo của cô. Lạc Ân Ân quay sang nhìn Gia Tuệ thấy cô (MGT) nói thật nhỏ

- Lần này lớn chuyện rồi, cậu ta ghét nhất bị kêu bằng chị đó. Cậu ta là hoa khôi của khoa mình đó, cũng bằng tuổi với chúng ta. Lần này thảm rồi.

Cô trợn mắt, bằng tuổi sao? Nhìn thân hình với cách ăn mặt có chỗ nào bằng tuổi chứ?

Đang miên man nghĩ thì cô ta đập mạnh tay xuống bàn, ánh mắt sắc bén nhìn cô. Lạc Ân Ân trừng lại, hỏi

- Muốn...muốn làm gì? Cậu nghĩ cậu là khoa khôi thì có thể lên mặt à?

- Tôi làm gì là việc của tôi, còn cô (đưa mắt đánh giá) một đưa được bao nuôi thì có thể lên mặt được sao?

Lời của Liễu Giai Giai vừa nói ra lại nổi lên một trận xôn xao

- Cô ta được đàn ông bao nuôi?

- Không ngờ, nhìn vẻ ngoài thánh thiện như vậy...chậc...chậc...

- Đừng đánh gia con người bằng vẻ bề ngoài.

- Cô nói ai được bao nuôi hả?

Lạc Ân Ân đứng bật dậy, quát lớn. Quá đáng, họ là ai mà có thể hạ thấp nhân phẩm của cô.

- Không bao nuôi sao? Vậy quần áo hàng hiệu này cô lấy đâu ra, cả sợi dây chuyền cô đang đeo giá của nó ít nhất trên 5 triệu USD?

Liễu Giai Giai nói với giọng khinh thường.

- Vậy thì làm sao? Đây là chồng tôi mua cho, cô có ý kiến?

Lạc Ân Ân tức giận nói, người này có bệnh sao? Tự nhiên đi gây chuyện. Với lại sợi dây chuyền này có giá lên đến 14 triệu USD đó! Hơn 5 triệu cái đầu cô ta thì có. Cô bĩu môi nghĩ.

Bọn họ từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, họ không biết cô đã kết hôn cả Gia Tuệ bạn thân của cô cũng không biết.

- Ồ, chồng sao? Vậy dễ giải quyết thôi. Cô tránh xa Phong Duật một chút, vì anh ấy là của tôi.

- Duật mới không phải là của cô, anh ấy là của tôi, chỉ mình tôi.

- Chà, Duật sao? Thân mật đấy, đúng là mặt dày không biết liêm sỉ, đã có chồng còn muốn giật bạn trai người khác?

Cô ta cười khinh bỉ, cố ý nói lớn để mọi người nghe thấy.

- Duật...anh ấy mới không phải bạn trai cô.

Lạc Ân Ân mím môi, hai mắt ửng đỏ, khuôn mặt của cô cũng trở nên rất khó coi. Gia Tuệ đứng bên cạnh dù tức giận việc cô giấu mình chuyện kết hôn nhưng cũng không thể để bạn thân mình bị người bắt nạt. Gia Tuệ kéo cô qua một bên, nhìn Liễu Giai Giai từ đầu đến cuối sau đó cười lạnh

- Nói người khác được bao nuôi, giật bạn trai của cậu? Sao cậu không nhìn lại bản thân mình đi, ăn mặc lòe loẹt, giống người bị bao nuôi hơn đó. Còn có, cô đứng xa Ân Ân ra, cô ấy bị dị ứng nước hoa.

- Tôi mà được bao nuôi? Nói cho cô biết, tôi là Đại tiểu thư của Liễu gia, thiếu tiền sao? Ngược lại là cô bạn cô kìa, đã bị bao nuôi còn giật bạn trai người khác.

- Đủ rồi, Liễu Giai Giai là cái thá gì? Không phải là tiểu thư của một gia tộc nhỏ ở thành phố này thôi sao? Cô có cái quyền gì sỉ nhục người khác, sỉ nhục tôi hả?

Lạc Ân Ân thật sự nhịn không nổi nữa, cô hét lớn, nước mắt cũng chảy xuống. Duật là của cô, anh là chồng của cô chứ không phải một ai khác. Dù là Liễu Giai Giai cũng không được.

- Sao, nói trúng tim đen rồi chứ gì? Chột dạ, muốn minh bạch cho mình? Còn nữa, Liễu gia dù gì cũng có tiếng tăm ở đây, cô nói là gia tộc nhỏ có phải là khinh thường chúng tôi rồi không?

Liễu Giai Giai kiêu hãnh nói, mà không biết rằng chỉ vì lời nói này đã làm cả gia tộc của cô ta biến mất khỏi thành phố N.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.