Trúc Mã Khó Đoán

Chương 17: Chương 17: Ghé thăm




Thẩm Ngôn vốn tưởng rằng chuyện Lương Khách Thanh tạm thời đình chỉ công tác bị đàm tiếu một hồi rồi sẽ qua. Nhưng không biết do gần đây mọi người quá nhàm chán hay trước kia Lương Khách Thanh bị người ta hận quá đà, tin đồn liên quan đến thầy mãi vẫn chưa thấy dừng lại.

Thẩm Ngôn lo lắng Chu Ninh Ba xúc động, thỉnh thoảng lại khuyên cậu ta vài câu. Chu Ninh Ba đảm bảo mình sẽ không xảy ra xung đột với người khác vì chuyện của thầy nữa.

Khoa tạm thời điều động các giáo viên khác tới thay thế, cuối cùng Chu Ninh Ba cũng không còn là cái tên được liên tục điểm danh không trả lời được lót đế trong lớp chuyên ngành. Các giảng viên cứ đến dạy hết tiết rồi đi, căn bản chẳng hỏi câu nào chẳng nhớ một ai.

Cứ thế học được mấy hôm, Chu Ninh Ba sa sút tinh thần, gầy đi trông thấy.

Thẩm Ngôn chống cằm chậm rãi lắc đầu: "Mày xem nó kìa, hồn cũng bay mất tiêu".

Triệu Lâm Tô đặt cơm xuống, quay đầu nhìn về nhóm người đang xếp hàng.

Chu Ninh Ba người cao dáng to đứng trong đội ngũ vô cùng nổi bật, nhưng hiện giờ lại đang khom người còng lưng, không có tinh thần.

Hai hôm nay Chu Ninh Ba luôn như vậy, đi học thất thần, tan học hoảng hốt. Có mấy lần Thẩm Ngôn phải lên tiếng gọi chứ không thì cậu ta chẳng hay tiết học đã tan.

"Chu Ninh Ba---"

Thẩm Ngôn đứng lên.

Chu Ninh Ba vừa va chạm với một người cùng mua cơm, áo phông trên người ăn no thịt băm thơm phức.

"Xin lỗi cậu, cậu không sao chứ?"

"Không sao, không sao..."

Chu Ninh Ba bị đụng trúng mà người cũng không có phản ứng gì, lờ đờ như một cô hồn móc thẻ ra: "Tôi bồi thường tiền cho cậu, tôi gọi thêm cho cậu một phần cơm khác".

"À, bạn học ơi, đây là thẻ xe bus".

"Ồ, bao nhiêu tiền...."

Thẩm Ngôn đi tới cướp thẻ xe bus trong tay Chu Ninh Ba, nói với bạn học kia: "Xin lỗi bạn, hôm nay nó không khỏe, để tôi mua hộ bạn một suất cơm khác."

"Không cần đâu, cứ để tôi tự mua".

"Xin lỗi bạn".

Thẩm Ngôn nói lời xin lỗi tiễn bạn học đi, sau đó lôi kéo Chu Ninh Ba quay về bàn.

Chu Ninh Ba ngồi xuống mới phát hiện ra hai tay mình chẳng có thứ gì, ngơ ngác nhìn Thẩm Ngôn: "Thẻ cơm của tao đâu?"

Thẩm Ngôn câm nín trả lại thẻ xe bus cho cậu ta.

Chu Ninh Ba: "Cái này là thẻ xe bus mà".

Thẩm Ngôn: Nói nhảm, mày còn biết đây là thẻ xe bus cơ đấy!

"Tao lấy cơm hộ nó". Thẩm Ngôn nói với Triệu Lâm Tô: "Mày trông chừng nó một chút".

"Tao tự đi được..."

Chu Ninh Ba muốn đứng lên lại bị Triệu Lâm Tô đối diện ra hiệu ngăn cản: "Ngồi xuống".

Thẩm Ngôn nhanh chóng gọi cơm quay về: "Hai mặn một chay, ăn tạm vậy nhé".

Chu Ninh Ba nói một tiếng cảm ơn, cầm đũa lên ánh mắt lại bắt đầu thơ thẩn.

Thẩm Ngôn bên cạnh trông đến độ nhíu mày.

"Gọi một cuộc điện thoại đi". Triệu Lâm Tô cúi đầu uống một hớp canh, thản nhiên nói.

Thẩm Ngôn hỏi: "Gọi đi đâu?"

"Khoa tài chính quốc tế".

Chu Ninh Ba đang thất thần đã hồi hồn, hai mắt chăm chăm nhìn Triệu Lâm Tô.

Triệu Lâm Tô cũng không ngẩng đầu lên, chăm chú ăn cơm. Thẩm Ngôn thì cúi người vừa ăn vừa lắc đầu.

Người này mà dám nói nó chỉ muốn tìm Lương Khách Thanh làm giảng viên hướng dẫn thì đúng là nói chuyện che giấu tâm tư.

"Triệu Lâm Tô..."

Giọng điệu của Chu Ninh Ba đầy đáng thương.

"Ăn cơm đi".

Chu Ninh Ba lại quay đầu: "Thẩm Ngôn..."

"Ăn đồ ăn đi".

Ba người kết bạn trở về ký túc xá của Chu Ninh Ba, bạn cùng phòng Chu Ninh Ba còn chưa trở về, Thẩm Ngôn và Triệu Lâm Tô đứng bên cửa sổ, mỗi người một góc.

Thẩm Ngôn khoanh tay nhìn Chu Ninh Ba đang mặt ủ mày chau chán nản dựa trên ghế.

"Chu Ninh Ba, mày..." Thẩm Ngôn cân nhắc từ ngữ một hồi, "Thật ra mày rất sùng bái thầy Lương, có phải không?"

Chu Ninh Ba chậm rãi gật đầu.



"Lương Khách Thanh bị đình chỉ công tác, mày rất khó chịu?"

Gật đầu gật đầu.

"Có khó chịu thế nào cuộc sống của mày vẫn phải tiếp diễn".

Không có phản ứng gì.

Thẩm Ngôn nhìn về phía Triệu Lâm Tô, Triệu Lâm Tô nhướng mày với cậu.

Thẩm Ngôn: Lại là cái dáng vẻ này, giả bộ ngầu cái quái gì, ông đây cũng nhướng mày lại.

Hai người nhướng mày với nhau.

Thẩm Ngôn ngoắc ngón tay.

Triệu Lâm Tô lại tiếp tục nhướng mày.

Thẩm Ngôn: "..."

Không còn kiên nhẫn tiếp tục chơi đùa, Thẩm Ngôn vươn tay kéo vai hắn lại gần. Hai người cùng nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu nhỏ giọng nói chuyện với Triệu Lâm Tô: "Mày xem triệu chứng hiện nay của nó, thêm hai ngày nữa liệu có chuyển biến tốt đẹp nào không?"

"Khó nói lắm".

"Vậy phải làm sao bây giờ?"

Triệu Lâm Tô quay sang nhìn cậu.

Thẩm Ngôn bình tĩnh nhìn lại.

Ôi, cậu đã sớm không còn là Thẩm Ngôn của một tháng trước nữa rồi.

Cậu đã tiến hóa, cậu không hoảng sợ.

Khuôn mặt gần trong gang tấc này chẳng phải là khuôn mặt người anh em tốt của cậu đó sao? Chỉ có thể bình luận: không được đẹp trai như cậu.

"Tao có cách hỏi ra địa chỉ của Lương Khách Thanh".

"Thầy Lương ở chỗ nào?"

Đây không phải câu hỏi của Thẩm Ngôn.

Không biết từ khi nào Chu Ninh Ba đã bò tới giữa hai người, cái đầu xù xì chen vào, hai mắt lại có ánh sáng thêm lần nữa. Trong lòng Thẩm Ngôn thầm nhủ, quả là kỳ tích y học.

"Như thế hình như không tốt cho lắm, chúng ta sẽ quấy rầy đến sự riêng tư của thầy Lương".

Ánh sáng lại tắt.

"Cũng may, địa chỉ của nhiều giảng viên đều là địa chỉ công khai, sinh viên tới nhà hỏi bài không ít".

Ánh sáng lại sáng lên.

"Nhưng thầy Lương bị đình chỉ công tác rồi".

Thẩm Ngôn nhìn ánh mắt Chu Ninh Ba như bóng đèn có công tắc, chốc thì sáng chốc thì tắt, cảm thấy vừa buồn cười vừa đáng thương, cuối cùng quyết định không trêu chọc cậu ta nữa.

"Chu Ninh Ba, mày thực sự muốn gặp mặt thầy Lương một lần, có phải không?"

Chu Ninh Ba gật đầu thật mạnh, thành khẩn lên tiếng: "Tao thực sự sùng bái thầy Lương, cho dù thầy ấy không dạy chúng ta nữa tao cũng muốn nói lời tạm biệt tử tế với thầy."

"Vậy trước tiên mày hãy lùi ra khỏi người chúng tao đi đã".

Chu Ninh Ba vội vã dời đi, lúc này Thẩm Ngôn mới buông cánh tay khoác vai Triệu Lâm Tô xuống.

Vừa rồi Chu Ninh Ba ép tới quá mạnh, ban đầu Thẩm Ngôn đang khoác hờ vai Triệu Lâm Tô, bị Chu Ninh Ba chèn ép, toàn bộ cánh tay của cậu đã kề sát trên vai hắn.

Triệu Lâm Tô cứng người trong thoáng chốc.

Thẩm Ngôn cảm nhận rất rõ ràng phần cơ bắp nơi cánh tay cậu đè lên thoáng căng thẳng trong một chớp mắt, sau đó mới thả lỏng xuống.

Đầu Chu Ninh Ba chắn giữa hai người bọn họ, Thẩm Ngôn quay đầu theo bản năng nhưng không thể nhìn rõ sắc mặt của Triệu Lâm Tô, cậu chỉ thoáng trông thấy vài sợi tóc nhỏ vụn phủ xuống hàng lông mày, đuôi mày hơi nhíu lại.

Thẩm Ngôn đút hai tay vào trong túi, "Anh Tô định thế nào?"

"Cuối tuần này đi".

"Nghe được chưa". Thẩm Ngôn nói với Chu Ninh Ba: "Yên tâm rồi chứ?"

Chu Ninh Ba gật đầu thật mạnh, gương mặt hồng hào: "Cảm ơn chúng mày!"

Hai người bọn họ cùng nhau rời khỏi phòng ngủ của Chu Ninh Ba, Thẩm Ngôn hỏi Triệu Lâm Tô: "Có thể hỏi thăm được thật hả?"

"Ừ".

"Tao biết mày đáng tin lắm mà".

Triệu Lâm Tô nghiêng đầu liếc nhìn cậu một cái: "Mày cũng sùng bái tao?"

Khóe miệng Thẩm Ngôn giật giật, "Đúng đúng đúng, sùng bái mày, quá sùng bái mày luôn".

Hai ngày còn lại của tuần này, tinh thần Chu Ninh Ba đã phấn khởi khó tả, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ ỉu xìu héo hon lúc trước.

"Thẩm Ngôn, mày xem hộ tao một chút."

Chu Ninh Ba bê laptop, chuyển màn hình đến trước mặt Thẩm Ngôn.

Thẩm Ngôn đảo mắt ngang qua.

"Giáo sư Lương thân mến.

Chào thầy, em là..."

Thẩm Ngôn: "..."

"Tao viết cho thầy Lương một phong thư, mày xem hộ tao chút coi. Tao không biết nói chuyện, đây là bản nháp của tao đấy. Mày xem hộ xem tao nên chỉnh sửa những chỗ nào, nếu không thành vấn đề, tao sẽ lấy giấy viết thư ra viết xuống".

Não bộ Thẩm Ngôn chết máy mấy giây, cậu lập tức bình tĩnh lại, đáp: "Được, không thành vấn đề. Để tao xem qua hộ mày".

"Mày tìm đúng người rồi đấy". Triệu Lâm Tô ngồi bên chen vào: "Nó viết thư giỏi lắm".

Thẩm Ngôn lườm hắn.

Cảnh cáo.

"Vậy hả? Tao cũng cảm thấy như thế, năng lực biểu đạt của Thẩm Ngôn rất xuất sắc".

Thẩm Ngôn không quan tâm đến hai người họ, cậu đọc từ đầu tới cuối bức thư của Chu Ninh Ba một lần, phát hiện nội dung bức thư cậu ta viết hết sức tích cực. Cảm tạ ơn nghĩa dạy dỗ, ghi nhớ răn dạy của thầy, bày tỏ lòng biết ơn, chúc tương lai thầy hướng tới sẽ luôn tốt đẹp. Hoàn toàn phù hợp với trạng thái tâm lý bình thường của một học trò sùng bái thầy cô.

Thẩm Ngôn cầm lòng chẳng đặng lại quay sang nhìn về phía Chu Ninh Ba.

Chu Ninh Ba còn đang chờ cậu đưa ra ý kiến, nét mặt chân thành thật thà.

Cậu không thể nào nghĩ ra.

Đã kính trọng thầy đến vậy tại sao còn ảo tưởng người ta?

Thẩm Ngôn run lên một cái, không thể nào thấu hiểu nổi: "Viết rất tốt, quan trọng nhất ở tấm lòng, mày không cần phải sửa thêm nữa".

Cậu vỗ vỗ bả vai Chu Ninh Ba, thầm nghĩ: Hy vọng từ nay về sau mày sẽ tự giác cải tà quy chánh, a di đà phật.

Chu Ninh Ba lấy lại laptop, vui vẻ lẩm bẩm: "Thật à? Tao viết rất tốt sao? Thầy Lương sẽ thực sự hiểu được tấm lòng của tao chứ?"

Thẩm Ngôn: "..."

Nếu Lương Khách Thanh thực sự hiểu được tấm lòng của Chu Ninh Ba, cậu nghĩ, Chu Ninh Ba hẳn là sẽ có một cái chết cực kỳ rực rỡ.



Cuối tuần, ba người họ tập hợp ở cổng trường. Triệu Lâm Tô lái xe, Thẩm Ngôn ngồi xe Triệu Lâm Tô tới, vừa dừng xe đã trông thấy Chu Ninh Ba cầm giỏ trái cây đứng ở cổng trường. Hôm nay cậu ta mặc áo sơ-mi quần dài đi giày da, chỉ thiếu một cái cà vạt là đủ sức gia nhập đoàn quân bán bảo hiểm.

Thẩm Ngôn hơi ngạc nhiên. Chu Ninh Ba chạy tới, đứng bên ngoài cửa sổ xe, ngại ngùng kéo chiếc áo sơ-mi: "Thẩm Ngôn, tao ăn mặc thế này có ổn không?"

Thẩm Ngôn: "...Rất trang trọng".

"Đúng thế, tao muốn đến thăm thầy Lương mà, phải ăn mặc trang trọng một chút". Chu Ninh Ba ngượng ngùng sờ sờ cổ áo sơ-mi: "Đáng tiếc, tao không có cà vạt".

Thẩm Ngôn: "..."

"Đủ rồi, mày ăn mặc thế này là trang trọng lắm rồi, mau lên xe đi". Thẩm Ngôn cười, nói lời giả dối.

Rõ ràng Chu Ninh Ba đang hết sức căng thẳng, cậu ta ngồi trên ghế sau không ngừng chỉnh sửa áo quần, ôm giỏ hoa quả trong lòng, thở ra từng ngụm từng ngụm.

"Đừng căng thẳng quá". Thẩm Ngôn khuyên nhủ: "Nghiêm túc mà nói, hiện giờ thầy ấy không còn là giáo viên của chúng ta nữa".

"Ừ".

Thẩm Ngôn hỏi Triệu Lâm Tô: "Rốt cuộc thầy Lương đang sống ở đâu thế? Bây giờ mày có thể nói ra được chưa?"

Hai hôm trước cậu đã hỏi Triệu Lâm Tô nhưng Triệu Lâm Tô thần thần bí bí không chịu nói, chỉ đáp hắn đã nghe ngóng được. Thẩm Ngôn bình công xét thưởng, ngày ngày đều sáng mang điểm tâm tối gọi đồ ăn khuya, khen ngợi cống hiến của hắn cho cái tam giác vững bền bọn họ. Triệu Lâm Tô vui vẻ nhận hết, còn đưa ra bình luận với ban thưởng Thẩm Ngôn dành cho hắn rằng – [Con trai: Không tệ, rất hiếu thảo.]

Thẩm Ngôn cười cười bỏ qua, nghĩ thầm, ông đây không chấp nhặt với cái thằng biến thái cuồng ảo tưởng sắc tình như mày.

"Đến là biết".

Sau khi đến nơi, quả nhiên Thẩm Ngôn đã biết.

Mẹ kiếp, thế mà Lương Khách Thanh lại ở chung một khu chung cư với Triệu Lâm Tô!

Thẩm Ngôn không nhịn được, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Mày biết Lương Khách Thanh ở đây từ khi nào".

"Từ ngày đầu tiên tao chuyển vào khu chung cư này".

"..."

Thẩm Ngôn xuống xe, Chu Ninh Ba kích động đến mức hai chân run rẩy. Cậu ta tóm lấy cánh tay Thẩm Ngôn, hỏi: "Thẩm Ngôn, thầy Lương ở đây thật hả?"

Thẩm Ngôn không trả lời mà ngửa mặt lên trời khẽ thở dài.

"Sao vậy?" Chu Ninh Ba thấy nét mặt cậu không đúng, lo lắng hỏi.

Thẩm Ngôn lẩm bẩm: "Lòng có chí giết giặc, sức chẳng đủ chuyển trời..."

(*) câu thơ trong bài thơ cuối cùng của Đàm Tự Đồng – một trong những người đứng đầu phái Duy Tân ủng hộ hoàng đế Quang Tự đoạt lại quyền bính từ tay Thái hậu Từ Hi, cuối cùng bị giết cùng năm người khác, đương thời gọi là Lục quân tử.

Chu Ninh Ba: "..."

"Vào thôi". Triệu Lâm Tô hạ bàn tay xuống gáy Thẩm Ngôn, Thẩm Ngôn ấn lại đầu hắn, lại gần cho hắn một cú đá ngang. Triệu Lâm Tô nhanh nhẹn né tránh: "Qua cầu rút ván?"

Thẩm Ngôn: "Bớt nói nhảm, nôn cơm ra cho tao".

Hai người họ "đánh nhau" một đường tới tận thang máy, Chu Ninh Ba xách giỏ trái cây đi theo đằng sau, trong lòng rất hâm mộ.

Quan hệ của Thẩm Ngôn và Triệu Lâm Tô thật tốt, là kiểu bạn thân có thể đùa giỡn cũng có thể tin tưởng. Chu Ninh Ba không có một người bạn nào như thế, cho dù Thẩm Ngôn làm bạn với cậu ta, trong lòng cậu ta cũng rất rõ ràng. So với Triệu Lâm Tô, Thẩm Ngôn chỉ luôn coi cậu ta như một cậu em trai nhỏ được Thẩm Ngôn chiếu cố.

"Trùng hợp như thế sao? Thầy Lương ở ngay bên cạnh nhà mày?"

Thẩm Ngôn đổi giày ở bên cạnh cửa ra vào.

Thẩm Ngôn đã từng tới căn hộ chung cư này của Triệu Lâm Tô, Triệu Lâm Tô vừa mới dọn vào đây hai ngày, cậu còn từng đến "sưởi ấm phòng" hộ hắn.

Nhà có một ông anh trai dính người nên cậu không thể qua đêm ở chỗ này, thế nên không phát hiện được thầy Lương ở ngay bên căn chung cư cách vách.

"Không ít giáo sư trường mình đều sống ở trong khu chung cư này".

"Cứ ngồi tùy ý nhé". Triệu Lâm Tô nói với Chu Ninh Ba.

Chu Ninh Ba ngượng ngập hơn Thẩm Ngôn rất nhiều. Cậu ta cầm giỏ trái cây trên tay, xách cũng không được mà thả xuống cũng không xong. "Ừ. Hiện giờ thầy Lương không ở nhà hả?"

"Hẳn là đến tối thầy ấy mới về".

Chu Ninh Ba "Ồ" một tiếng, ôm giỏ trái cây ngồi xuống ghế sô pha.

Thẩm Ngôn quen thuộc với nơi này, chui vào nhà vệ sinh giải quyết nhu cầu trước.

Đã có một khoảng thời gian cậu không tới chỗ Triệu Lâm Tô.

Triệu Lâm Tô ra nước ngoài hai tháng, sau khi hắn trở về, ngày hôm nay là lần đầu tiên cậu tới nhà hắn chơi, cộng thời gian lại thì cũng đã hơn ba tháng.

Nghe có vẻ khoa trương quá.

Thẩm Ngôn kéo khóa kéo, rất tự nhiên quét mắt một vòng.

Nhà vệ sinh bên nhà Triệu Lâm Tô không lớn, được dọn dẹp rất sạch sẽ gọn gàng. Hồi thiếu niên Triệu Lâm Tô vốn rất lôi thôi lếch thếch, đến khi trưởng thành lại trở nên yêu thích sạch sẽ. Khăn mặt của nó trắng như tuyết, bồn rửa tay không dính một chút bụi bẩn, cẩn thận tỉ mỉ có thể sáng ngang tầm với người đàn ông của gia đình – Thẩm Thận.

"Sửa rửa mặt nam..."

Thẩm Ngôn dò xét những món đồ ít ỏi bày biện trên mặt bàn.

Sữa rửa mặt, kem cạo râu, máy cạo râu chạy bằng điện, bàn chải đánh răng chạy bằng điện, kem đánh răng.

Không còn gì nữa.

Người này sống còn cẩu thả hơn cậu, đồ cậu sử dụng còn nhiều hơn hắn một chai nước cân bằng da cơ đấy.

Thẩm Ngôn lặng lẽ liếc mắt nhìn vào trong phòng tắm.

Sữa tắm, dầu gội đầu.

Không còn gì nữa.

Thẩm Ngôn hài lòng gật đầu.

Như vậy xem ra hiềm nghi thằng Triệu Lâm Tô này là gay không lớn.

"Bé Ba, thả lỏng chút đi". Thẩm Ngôn ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, quen cửa quen nẻo cầm điều khiển từ xa mở một bộ phim hài mới phát sóng trên mạng: "Còn sớm mà".

"À, ừ".

Chu Ninh Ba vừa nói vừa lấy mu bàn tay lau mồ hôi trên trán.

"Nước ngọt này".

Thẩm Ngôn nhìn cũng không thèm nhìn, vươn tay lên lập tức bắt được chai nước ngọt ném tới.

Triệu Lâm Tô hỏi Chu Ninh Ba: "Còn mày thì sao?"

"Tao uống nước thôi, cứ để tao tự rót".

Lúc Chu Ninh Ba buông giỏ trái cây đứng lên, Triệu Lâm Tô đã rót xong nước đưa cho cậu ta.

"Nước ấm".

"Cảm ơn, cảm ơn".

Thẩm Ngôn mở nước ngọt ra uống một ngụm, đầu gối hếch về phía bên trái: "Mày xem bộ phim này chưa?"

"Chưa xem". Triệu Lâm Tô ngồi xuống bên cạnh cậu, cũng mở một chai nước ngọt ra: "Mới lên sóng đúng không, tao chưa kịp xem".

"Điểm đánh giá không tệ lắm".

Bàn tay của Thẩm Ngôn nắm một cái giữa không trung, cho Triệu Lâm Tô một ánh mắt: "Người anh em, mày hiểu đấy".



Triệu Lâm Tô bảo: "Tự đi đi".

Thẩm Ngôn "ok" một tiếng, đứng dậy đi vào nhà bếp tìm đồ ăn vặt.

Chu Ninh Ba cầm cốc nước ấm của mình, nhìn theo bóng lưng Thẩm Ngôn trong nhà bếp, không kìm được hâm mộ. Cậu ta nói với Triệu Lâm Tô: "Quan hệ hai đứa tụi mày thật tốt".

Triệu Lâm Tô cầm một chai nước ngọt vị đào trong tay, cổ tay rũ xuống hơi lắc lư, nước ngọt màu hồng nhạt dập dờn trong chai thủy tinh. Hắn cũng nhìn về phía nhà bếp, con ngươi hơi co lại.

Quan hệ của hắn và Thẩm Ngôn...

Thực sự rất tốt.

Thẩm Ngôn ôm một đống đồ ăn vặt lớn quay về, "Tiểu Triệu, tổ chức bên trên không phê bình mày nhưng tại sao mày lại mua nhiều đồ ăn vặt như thế này? Có món còn sắp hết hạn rồi đây, mày có hiểu thế nào là quản lý gia đình cần cù tiết kiệm không hả? Nào, bé Ba, chúng ta cùng nhau làm việc tốt, diệt bớt hàng tồn kho cho Tiểu Triệu đi thôi".

"Không cần đâu, tao không ăn nổi", Chu Ninh Ba căng thẳng đến độ nước cũng không uống trôi.

Thẩm Ngôn lắc đầu, tự mình mở túi khoai tây chiên ra. Cậu đưa tới cho Triệu Lâm Tô: "Ông chủ, mời ăn trước".

Triệu Lâm Tô cầm lấy hai miếng rồi phẩy phẩy tay. Thẩm Ngôn ôm khoai tây chiên vừa ăn vừa nói: "Mày nên đổi tật xấu này đi, mỗi lần chỉ ăn có vài miếng, quá lãng phí".

Thẩm Ngôn và Triệu Lâm Tô rất bình tĩnh, Chu Ninh Ba thì không. Mặc kệ Thẩm Ngôn bày trò chọc cười như thế nào, cậu ta cũng bày ra dáng vẻ không phản ứng lại, thỉnh thoảng lại đi ra cửa nhìn thoáng qua thang máy trên hành lang xem có người nào đi lên tầng hay không.

"Hình như thang máy đang đi lên..."

Chu Ninh Ba kích động gọi.

Thẩm Ngôn vội vàng đi tới, cùng Chu Ninh Ba ngó đầu qua khe cửa hé mở.

"Người anh em, chớ căng thẳng". Thẩm Ngôn bảo.

"Tao, tao rất căng thẳng..." Chu Ninh Ba không biết phấn đấu đáp lời.

Thẩm Ngôn: "..."

Mày có cần phải làm quá đến mức độ đó không?

Thang máy đi thẳng lên trên, khoảng cách với tầng mười hai bọn họ đang ở càng lúc càng gần.

Thẩm Ngôn vốn không lo lắng gì, bị Chu Ninh Ba ảnh hưởng cũng hơi căng thẳng theo. Cậu tranh thủ thời gian vỗ vỗ bả vai Chu Ninh Ba: "Đừng cho vững, đứng cho vững, giỏ trái cây đâu rồi?"

"Ở bên trong".

"Mau đi lấy".

Hai người luống cuống tay chân một trận, mắt thấy thang máy thực sự dừng ở tầng mười hai, Thẩm Ngôn quyết định kéo thẳng cửa ra, chuẩn bị giả vờ tình cờ gặp gỡ.

Cửa thang máy mở.

"Giỏ trái cây đây rồi---".

Chu Ninh Ba xách giỏ trái cây lao ra, không cẩn thận xô Thẩm Ngôn thẳng ra ngoài.

Thẩm Ngôn kịp thời xoay người dán lên vách tường, nhanh chóng thoát khỏi tình huống nguy hiểm gần kề. Chu Ninh Ba xách giỏ trái cây vọt ra, khuôn mặt tươi cười thật thà vừa hay bắt gặp hai người đang ra khỏi thang máy, lập tức cứng đờ lại.

Người đi lên thực sự là Lương Khách Thanh, trong lồng ngực còn đang ôm một anh chàng đẹp trai.

Thẩm Ngôn bám tường giả chết.

Bịch một tiếng, giỏ trái cây rớt xuống mặt đất, một quả cam lăn tới chân Thẩm Ngôn.

"Thầy Lương, chào buổi tối".

Triệu Lâm Tô bình tĩnh lên tiếng chào hỏi.

"Chào buổi tối."

Lương Khách Thanh thấy ba cậu sinh viên cũng không có phản ứng quá lớn nào, mặt không đổi sắc chào hỏi họ, sau đó ôm người đi thẳng vào căn hộ bên phải.

Nghe thấy tiếng đóng cửa truyền tới, Thẩm Ngôn chậm rãi quay đầu.

Biểu cảm của Chu Ninh Ba thê thảm như hứng trọn sét đánh giữa trời quang, cuộc đời không còn gì luyến tiếc.

Thẩm Ngôn nháy mắt với Triệu Lâm Tô.

Triệu Lâm Tô đút tay trong túi tiến lại.

Thẩm Ngôn nhỏ giọng hỏi: "Thầy Lương... là gay hả?"

"Mày nói xem?"

"..."

"Mày biết từ khi nào?"

"Ngay ngày đầu tiên chuyển tới".

"..."

Thẩm Ngôn: Hiềm nghi gay của kẻ này – tăng nhanh chóng mặt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.