Tự Truyện Tâm Linh - Nghiệp Âm

Chương 1: Chương 1: Cội nguồn




Để bắt đầu câu chuyện này, tôi xin phép được quay trở lại Gia Lâm cách đây 9 năm. Ngày ấy tôi còn là một cậu bé học cấp hai, vô lo vô nghĩ. Thuở niên thiếu của tôi sẽ mãi trôi qua êm đềm với cánh đồng, trái bóng như vậy nếu không có một ngày..

Đó là một ngày mưa tầm tã ở vùng ngoại ô, bố tôi cùng một người đàn ông chững tuổi nhanh chóng rảo bước vào trong nhà. Ấn tượng đầu tiên của tôi với người đàn ông này là đôi mắt sáng, bước đi linh hoạt chẳng khác nào thanh niên mặc dù ông ta nhìn cũng đã chững tuổi. Yên vị trên chiếc trường kỷ đã cũ của nhà tôi, người đàn ông lạ mặt cất tiếng:

- Thưa anh chị, nhà này vốn xây trên đất có ngạ quỷ, vợ chồng đương số có con đầu lòng mang nghiệp âm.

Nghe đến đó thì mẹ tôi có vẻ lo lắng lắm, bà cố gượng hỏi người đàn ông với giọng run sợ

- Nghiệp..Nghiệp âm là gì hả thầy

Cái người được mẹ tôi gọi là thầy ấy nhìn đăm chiêu về khoảng không phía trước, nhấp ngụm trà, ông từ từ nói.

-Kiếp số nghiệp âm có nghĩa là người có duyên với tâm linh, có duyên với thế giới vô hình. Những người này thường sinh vào chính Tý, cuộc đời có đôi phần vất vả nhưng ngộ tính đặc biệt cao, nếu đi theo con đường thầy pháp thì lại sớm đạt được những thành công đáng kể. Bằng không thì cuộc đời thâm trầm, tươi ba buồn bảy.

Bố mẹ tôi nhìn nhau thở dài, ai nấy đều giữ im lặng. Tôi ngồi hóng phía kế bên nghe chẳng hiểu được là bao đành bỏ lên nhà đọc truyện.

Sau cái ngày định mệnh ấy, mẹ tôi chạy vạy khắp nơi để mời thầy về xem bói cho thằng con quý tử. Kể cũng lạ, xưa nay tôi hiếm khi thấy mẹ như vậy. Cứ ròng rã như vậy hơn tháng trời, mẹ tôi được đánh tiếng có ông thầy bùa ở Hải Dương kỳ thực là cao tay lắm. Sớm hôm ấy, mẹ cùng tôi bắt chuyến xe từ năm giờ sáng với hy vọng là người đầu tiên dược diện kiến ông thầy cao tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.