Tự Truyện Tâm Linh - Nghiệp Âm

Chương 13: Chương 13: Tầm sư học đạo, tiếp




Mưa, phía bên ngoài ô kính là những bọt mưa trắng xóa cả một nền trời, tôi đặt những ngón tay bé nhỏ lên cửa sổ để chào đón những giọt nước đang uốn lượn trên lăng kính. Mọi thứ thật nhẹ nhàng, đã lâu rồi tâm hồn tôi mới được gột rửa bằng những cơn mưa cuối hạ như thế này, có một cảm giác yên bình ùa về mặc cho những cuồng phong vẫn đang vần vũ ngoài kia. Bất giác, tôi nghĩ về những gì đã và đang xảy ra suốt quãng thời gian vừa rồi, tôi cũng chẳng rõ, tôi không biết đây là thực hay là mơ nữa. Nhưng bản thân tôi dám khẳng định một điều rằng, những thứ ma tà đó hoàn toàn có thể làm hại tới chính mình. Nỗi sợ của một đứa trẻ con thật lạ, nó chẳng khác nào một chiếc cũi sắt giam cầm những suy nghĩ non nớt của đứa trẻ, tất cả đều chìm đắm trong sự bi quan, hoảng loạn.

Giọng nói của mẹ cắt ngang khoảng không mù mịt sắp xửa ôm trọn cảm xúc của tôi,

-Chuẩn bị xuống xe thôi con, tới nơi rồi. Nhớ kiểm tra đồ đạc cho kỹ không lại quên nhé.

Lệ khệ khoác cái ba lô rồi xuống xe, tôi than ngắn thở dài với mẹ về chuyến đi vội vàng. Mưa vẫn rơi tầm tã, giữa cái sự xối xả của dòng nước thì tôi bắt gặp hình ảnh của người đàn ông còm nhom, tay cầm chiếc dù đen đứng như thể đang ngóng đợi. Đó là thầy Hữu, thầy đã ra cửa chờ mẹ con tôi tự bao giờ. Chưa kịp chuẩn bị xong thì thầy Hữu nói vọng ra,

-Nhà cô kia vào đây ngay, đưa ô cho thằng bé bảo nó đứng yên ngoài đấy.

Lạ thật, mưa như thác đổ thế này mà thầy Hữu lại bắt tôi đứng chờ ở ngoài, tôi dỏng tai lên nghe ngóng tình hình nhưng chẳng thu được gì ngoài tiếng bọt nước bập bùng liên hồi. Mẹ tôi đứng nói chuyện với thầy Hữu chừng mươi phút thì chạy ra ngoài, trên tay mẹ nào là chỉ xanh chỉ đỏ trông rất bát mắt. Mẹ bắt tôi buộc mấy sợi chỉ đó vào cổ tay, cổ chân thật chặt rồi dặn tôi đứng nguyên ngoài này. Bất cứ nghe gì, thấy gì cũng không được chạy đi đâu hết, khi nào trời chuyển nắng thì mới được vào trong nhà. Mưa ngày một nặng hạt, cứ cái đà này thì cũng phải quá trưa trời mới đổ nắng. Tôi cũng chưa kịp hiểu rõ được ngọn ngành là như thế nào, mẹ tôi cũng vậy, tất cả phải theo sự chỉ đạo của thầy Hữu. Từ trong nhà, tiếng chuông ngân lanh lảnh len lỏi qua những hạt mưa vọng về phía tôi đứng. Cái thứ âm sắc đó văng vẳng bên tai như réo gọi những gì ở sâu thẳm nhất trong tâm hồn con người ta tỉnh dậy. Tôi bắt đầu cảm nhận được sự thay đổi quái đản của thân nhiệt, khoảng nóng, khoảng lạnh, lúc thì run lên bần bật, lúc thì lại bí bách khó chịu. Tôi ngồi vật xuống đất, chân tay lúc này đang dần mất đi sự kiểm soát, tôi tự tay cào cấu cơ thể mình chẳng khác nào kẻ dở điên dở dại. Có quãng, tôi vừa khóc vừa gào lên như góa phụ mất con, có quãng, tôi lại cười hềnh hệch như đứa trẻ lên ba đang bập bẹ. Quả thực, bấy giờ tôi chẳng biết bản thân mình đang làm gì và do ai kiểm soát, tôi hoàn toàn vẫn suy nghĩ và nhìn nhận một cách bình thường nhưng kỳ dị một điều rằng, tay chân tâm tính lại bất nhất. Tôi hoảng loạn, định hét lên mà mồm cứ méo xệch, cứ toan nói ra câu nào thì như có vật chặn lại ở thanh quản, âm tiết không thể thoát ra ngoài.

Mẹ tôi vẫn đứng nấp dưới cổng, ánh mắt mẹ nặng trĩu là sự đau xót khi chứng kiến đứa con bé bỏng của mình đang quăng quật ngoài kia, nhưng quả thực, lực bất tòng tâm, chẳng tài nào dám trái lời căn dặn của ông thầy pháp cao tay. Lại nói về phần thầy Hữu, với sức vóc của ông cụ bảy mươi mà thoáng chốc đã chuẩn bị xong cả một bàn lễ lớn ngay trước cổng, trên bàn nào là hoa quả, gạo, tiền vàng, nào là đèn lưu ly rồi thì cũng đủ cả những thứ bùa chú đạo gia mà thầy pháp nào cũng phải có. Thoạt thầy Hữu bốc trong cái chén sành ra một nắm muối ném thẳng về phía tôi.

Có cảm giác đau điếng, tôi cảm nhận được sự bỏng rát thông qua da dẻ của mình khi bắt gặp những hạt muối, tôi oằn mình trong sự đau đớn, miệng hét lên nhưng không thành tiếng. Chợt, tôi nghe có giọng nói hối thúc bên tai, nhè nhẹ nhưng rất rõ ràng,

-Chạy, chạy đi, chạy đến đạp đỗ cái bàn lễ kia đi,.. Mau, mau lên...

Người tôi cứ thế tự động mà dựng dậy, chân tay đổ về phía trước như có người điều khiển. Nhớ đến lời dặn của mẹ khi nãy, tôi lấy hết sức bình sinh mà khựng lại. Không được, tôi mất kiểm soát hoàn toàn rồi, chân tôi vẫn tiến về phía trước trong vô định mặc cho tâm trí của mình có như thế nào. Tôi đánh mắt hòng ra hiệu cho mẹ với thầy Hữu, hiểu ý tôi, thầy Hữu nhìn xuống chiếc thau sứ đặt ở dưới chân bàn rồi ra dấu cho mẹ tôi hành động. Máu, đó là máu, tôi nhìn rõ ràng trong cái thau đó là thứ máu đen sẫm dị thường. Mẹ tôi hất cả thau máu đó ra trước cửa. Tôi khựng lại, thầy Hữu quát to,

-Có muốn đoạt xác của thằng bé đó cũng không được đâu, biết điều thì đừng vít bóng đứa nhỏ nữa, coi chừng ta không khách khí.

Có vẻ như những lời nói đó chẳng mảy may gì đến thế lực vô hình đang điều khiển thể xác của tôi, thầy Hữu có vẻ ngạc nhiên,

-Muốn thách thức ta à? Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ

Nói rồi thầy Hữu lấy ra một tấm vải đỏ bản to trải lên bàn lễ, thoạt lấy bút lông họa trên tấm vải mấy chữ ngoằn nghèo khó hiểu. Kế đó, thầy Hữu quay sang bảo mẹ tôi cầm tấm vải chờ khi nào có lệnh thì đem ra cuốn quanh người tôi. Mẹ tôi gật đầu, hai tay cầm tấm vải mà lên run bần bần vì sợ, phần cũng vì lo lắng cho con mình. Thầy Hữu thấy thế liền chấn an,

-Không sao đâu, con quỷ này chỉ dám vít vào người thằng bé chứ không dám nhập vào, tay chân của thằng bé đã được trấn định bằng mấy sợi chỉ rồi, tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của tôi.

Thầy Hữu chụm ngón tay trỏ và ngón giữa lại thành một, ba ngón còn lại gập vào trong lòng bàn tay. Thầy Hữu chỉ thẳng mặt tôi hô lớn,

-Chú linh địa tiên, pháp chỉ đỉnh hợp, định thân

Tôi khựng lại, cơ thể không tài nào nhúc nhích được, cổ tay cổ chân những chỗ đeo chỉ nóng ran lên như lửa đốt. Mẹ tôi từ trong lao ra choàng tấm vải khắp người tôi rồi thắt lại ở phía sau, thầy Hữu nhanh như cắt, trên tay cầm một chiếc hộp thiếc nhỏ thỉ như những hộp son của phụ nữ thời xưa. Thầy Hữu mở nắp, lấy tay chấm vào thứ bột sắc đỏ bên trong hộp rồi điểm vào giữa trán và dưới hai mắt của tôi rồi nói,

-Cháu quay người lại xem có gì lạ xung quanh mình không

Tôi quay lại, ngay phía sau mình, một người phụ nữ cụt tay đang đứng cạnh mẹ tôi, khuôn mặt bà ta xanh sao ủ rũ, một mắt có những tia máu đỏ phủ kín chỉ chừa lại con ngươi, một mắt thì,.. Trời, mắt bên kia của bà ta chỉ là một hốc xương đen sì sâu hoắm, bà ta hoàn toàn không có mắt trái. Kinh hãi, tôi hét lớn,

-Nó đứng cạnh mẹ cháu, thầy Hữu cứu cháu

Âm thanh trong họng tôi như được giải thoát, tiếng hét vang lớn át cả tiếng mưa rả rích. Thầy Hữu nghe đặt tay lên vai tôi giữ chặt,

-Ta thấy rồi, đừng sợ, nó không làm gì được cháu đâu, cháu đã từng gặp nó bao giờ chưa

Tôi lắp bắp trả lời,

-Chưa, cháu chưa từng gặp qua cái thứ này trước đây

Thầy Hữu tiếp,

-Viên ngọc ta cho cháu cháu có cầm theo không?

-Cháu để ở trong túi quần, phía bên phải

Tôi đáp trong sự sợ hãi đến kinh hồn, cái thứ kia vẫn nhìn chằm chằm vào tôi, bà ta có một cách tay chỉ còn da bọc xương, sự góc cạnh của những khớp xương hiện lên rõ rệt dưới lớp da vàng ởn, nhăn nheo. Thầy Hữu một tay thò vào lấy viên ngọc, một tay còn lại đưa lên miệng cắn đến bật cả máu. Kế đó, thầy Hữu bôi máu xung quanh viên ngọc rồi ném thẳng về phía cái thứ quỷ dị kia. Vụt, không thấy nó đâu nữa, tôi hét to,

-Nó biến mất rồi thầy ơi

-Hai mẹ con chạy, chạy vào nhà ngay

Thầy Hữu giọng gấp gáp…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.