Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 4: Chương 4: Anh em




“Bảo vật quan trọng nhất trong thành bảo đều đã đặt vào. Đúng rồi, phụ thân con còn có một bảo vật.” Mặc Dương Du nhìn về phía trượng phu ở bên.

Đông Bá Liệt từ trong lòng lấy ra một quyển sách màu vàng.

Toàn bộ quyển sách hoàn toàn do giấy thếp vàng cấu thành, vàng có thể bảo tồn năm tháng dài lâu mà không tổn hại, chỉ có sách cực kỳ trân quý mới sẽ dùng vàng để làm.

“Đây là một quyển thương pháp sinh mệnh Siêu Phàm để lại.” Đông Bá Liệt cười nói, “Ta lúc trước dạy con cơ sở, cũng là cơ sở của bản thương pháp này! Các đại quý tộc cổ xưa đều có ba bốn bản bí tịch sinh mệnh Siêu Phàm lưu lại, nhà chúng ta không nhiều, chỉ một quyển này, còn chỉ là thương pháp. Cho nên ta từ nhỏ dạy con thương pháp. Con học cho tốt, cũng nhớ không thể tiết lộ, trừ Tông thúc, Đồng Tam thúc thúc của con không thể nói cho ai nữa... Ha ha, bản bí tịch này lúc trước thu hoạch bọn họ cũng ở đó.”

“Vâng.” Tuyết Ưng tiếp nhận quyển sách màu vàng này, lập tức cảm giác một dao động kỳ dị tràn ngập trên quyển sách, lập tức tâm niệm khẽ động liền thu vào trong dây chuyền trữ vật.

“Đi thôi, ra ngoài, chờ Tông thúc cùng Đồng Tam thúc thúc của con đến.”

...

Vợ chồng hai người Đông Bá Liệt, Mặc Dương Du mang theo Tuyết Ưng, Thanh Thạch hai đứa bé ở trong phòng chờ, rất nhanh hai bóng người lao vào.

Chính là Đồng Tam, Tông Lăng.

“Đông Bá, A Du.” Tông Lăng muốn nói cái gì, lại nói không nên lời.

“Ở trước khi đi phiền hai người các ngươi.” Mặc Dương Du mỉm cười nói, “Đồng Tam tính tình thô, toàn bộ lãnh địa hắn không quản lý được, cho nên lãnh địa phải nhờ Tông Lăng ngươi, dạy Tuyết Ưng hai đứa bé bọn nó cũng cần dựa vào ngươi.”

“Yên tâm đi.” Tông Lăng gật đầu, “Giao cho ta.”

“Tuyết Ưng, nhớ, toàn bộ công việc của lãnh địa đều giao cho Tông thúc của con, đợi đến lúc con mười tám tuổi mới có thể chính thức tiếp quản.” Mặc Dương Du nhìn con mình, nàng lo không có ai giúp, hai đứa bé chỉ sợ rất nhanh bị một số người ngoài nuốt ăn sạch sẽ.

“Vâng.” Tuyết Ưng bế đệ đệ.

Mà đệ đệ Thanh Thạch rúc ở trong lòng ca ca, nó đã không đau lòng nữa, nhưng lại có chút sợ hãi, nó sợ Tông Lăng cùng Đồng Tam.

Dù sao mới là đứa bé hai tuổi, đối với Đồng Tam có đầu sư tử cùng với Tông Lăng có đuôi rắn là có chút sợ hãi.

“Mẫu thân, người nói cho con biết, Mặc Dương gia tộc rốt cuộc là nơi nào, con rốt cuộc như thế nào mới có thể cứu hai người?” Tuyết Ưng nhịn không được vội vàng nói.

“Cứu?”

Mặc Dương Du, Đông Bá Liệt nhìn nhau.

“Đừng nghĩ những cái này nữa, sống cho tốt, hiểu không? Chỉ cần hai huynh đệ con sống tốt, ta và phụ thân con đã rất vui rồi.” Mặc Dương Du nói, cứu bọn họ? Pháp quy Mặc Dương gia tộc nghiêm ngặt cỡ nào, muốn khiến Mặc Dương gia tộc làm trái pháp quy thả bọn họ, chỉ sợ phải là sinh mệnh Siêu Phàm, con mình trở thành sinh mệnh Siêu Phàm? Bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ.

“Nói cho con biết, như thế nào mới có thể làm được, nhất định có cách.” Tuyết Ưng nôn nóng nói.

“Chờ con đạt được Long Sơn lâu Hắc Thiết Lệnh, ta sẽ nói kỹ về chuyện này, đến lúc đó con tự nhiên biết nên cứu như thế nào.” Tông Lăng ở bên cạnh nói.

Mặc Dương Du, Đông Bá Liệt sửng sốt nhìn về phía Tông Lăng.

“Vẫn cho đứa nhỏ này một chút hy vọng đi.” Tông Lăng nói.

Đông Bá Liệt nghe xong cũng gật gật đầu, Tuyết Ưng đã tám tuổi, hơn nữa thông minh từ nhỏ, chuyện lần này không có khả năng quên mất, cho nó một mục tiêu có lẽ tốt hơn chút. Đông Bá Liệt liền nói ngay: “Đúng, chờ con đạt được Long Sơn lâu Hắc Thiết Lệnh, Tông thúc của con sẽ nói hết cho con!”

“Long Sơn lâu Hắc Thiết Lệnh?” Tuyết Ưng yên lặng nhớ kỹ.

...

Đêm khuya.

Cầu treo Tuyết Thạch thành bảo buông xuống.

Ngoài thành bảo, nam tử giáp bạc cùng thanh niên áo bào xám đều đứng ở đó, vợ chồng hai người Đông Bá Liệt cũng đang từ biệt với hai đứa con.

“Tuyết Ưng, chăm đệ đệ con cho tốt, hiểu không?” Mặc Dương Du nhắc nhở.

“Vâng.” Tuyết Ưng gật đầu, mắt cũng đã đỏ, nước mắt chảy xuống.

“Hu, hu...” Tuyết Ưng nắm tay đệ đệ, nhưng đệ đệ Thanh Thạch bỗng khóc to lên hu hu.

Mặc Dương Du bỗng nhịn không được ngồi xổm xuống ôm lấy hai con trai, thơm hai con trai. Đông Bá Liệt yên lặng đứng ở một bên mắt cũng đã ươn ướt.

“Chúng ta đi.” Mặc Dương Du cắn răng một cái, cùng trượng phu hướng thanh niên áo bào xám chỗ xa xa bước đi.

Vừa đi, bọn họ còn vừa nhịn không được quay đầu.

“Oa ~~~ đừng đi, đừng đi, đừng đi.” Đệ đệ Thanh Thạch khóc hô.

Nắm tay đệ đệ, Tuyết Ưng cũng rơi nước mắt, cao giọng hô: “Phụ thân, mẫu thân, Đông Bá Tuyết Ưng con thề... Nhất định sẽ cứu hai người trở về! Một nhà chúng ta nhất định sẽ đoàn viên, nhất định sẽ!”

“Con thề!”

“Con thề, nhất định sẽ cứu hai người! Ai cũng không ngăn được!”

Tiếng la của Tuyết Ưng vang vọng ở bầu trời đêm yên tĩnh.

Mặc Dương Du che miệng nhịn không được khóc, thân thể Đông Bá Liệt cũng run run, hai người bọn họ đi lên trên lưng Tứ Dực Ngốc Thứu kia.

“Đi rồi.” Thanh niên áo bào tro khẽ lắc đầu.

Cứu.

Cứu như thế nào? Hắn kẻ làm ca ca này cũng muốn cứu, nhưng tộc quy vô tình, tộc quy của Mặc Dương gia tộc ai tới biện hộ cũng vô dụng, sinh mệnh Siêu Phàm mới có thể cứu được.

Không những hắn, dù là vợ chồng hai người Đông Bá Liệt, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ con bọn họ có thể cứu bọn họ về, không phải xem thường đứa nhỏ của mình, mà là muốn cứu bọn họ sợ phải là sinh mệnh Siêu Phàm, mà sinh mệnh Siêu Phàm căn bản chính là truyền thuyết.

“Vù!” Tứ Dực Ngốc Thứu vỗ cánh, lập tức lao vút lên trời.

Trên lưng kên kên, Đông Bá Liệt, Mặc Dương Du đều quay đầu nhìn phía dưới, chỗ cửa thành bảo kia, hai đứa trẻ một lớn một nhỏ gầy yếu như vậy, trái tim vợ chồng Đông Bá Liệt cũng thắt lại, bọn họ sao nỡ bỏ đứa con của mình?

“Sống cho tốt, sống cho tốt.” Mặc Dương Du lẩm bẩm, thời gian còn lại của nàng kiếp này đều muốn cầu phúc cho hai đứa con của mình, hy vọng bọn nó bình an.

Tuyết Ưng nắm tay đệ đệ, ngẩng đầu nhìn.

Kên kên nhanh chóng hướng xa xa bay đi, ở trong trời đêm xa xa nhanh chóng nhỏ đi.

“Đừng đi, đừng đi.” Đệ đệ Thanh Thạch đang khóc.

Đông Bá Tuyết Ưng ôm lấy đệ đệ: “Thạch Đầu đừng khóc, đừng khóc, phụ thân bọn họ chỉ là đi ra ngoài một chuyến, rất nhanh sẽ về, ca ca cam đoan với đệ.”

Buổi sáng hôm sau.

Nghi Thủy thành, Long Sơn lâu.

Thế giới này, mỗi một thành trì đều có một Long Sơn lâu! Long Sơn lâu này trong thành Nghi Thủy, là một lầu đá năm tầng cổ xưa.

Ở cửa Long Sơn lâu có kỵ sĩ cường đại trông coi, trong phạm vi mười thước cửa chính bình dân, quý tộc đều không dám tới gần, một khi tới gần dù là quý tộc cũng có thể bị cường hành đánh chết!

Một lão giả tóc trắng áo bào trắng chạy vội vào trong Long Sơn lâu.

“Du Đồ đại nhân.” Hai kỵ sĩ giáp xanh ở cửa cung kính nói.

Lão giả tóc trắng bước vào trong Long Sơn lâu, đi tới lầu ba.

“Thùng thùng.” Gõ cửa.

“Vào.” Bên trong truyền ra thanh âm.

Lão giả tóc trắng đẩy cửa mà vào, tùy tay đóng cửa lại, bên trong có một cái bàn dài màu vàng sậm bóng loáng, bên trên đặt từng chồng từng tập sách giấy, một người trung niên tóc đen ngồi phía sau bàn dài, hắn đang lật xem một quyển sách.

Người này là lâu chủ Long Sơn lâu Nghi Thủy thành—— Ti An đại nhân!

“Du Đồ, thế nào?” Ti An đại nhân ngẩng đầu.

“Tin tức xác định, đêm qua, vợ chồng Đông Bá nam tước Tuyết Ưng lĩnh đã bị bắt đi.” Lão giả tóc trắng nói, “Đội hộ vệ Tuyết Thạch thành bảo từng chống cự, nhưng thời gian một hơi thở đã mất đi sức phản kháng dưới lôi điện.”

“Hừ, Mặc Dương gia tộc thật sự bá đạo!” Ti An đại nhân nhíu mày, “Hôm qua ta mới nhận được tin tức quận thành bên kia truyền đến, ban đêm bọn họ đã đem người bắt đi.”

Nội bộ Long Sơn lâu cũng rất nghiêm ngặt.

Đế quốc mười chín hành tỉnh.

Mỗi một hành tỉnh tỉnh thành đều có một tổng lâu Long Sơn lâu! Nắm giữ lực lượng bí ẩn cường đại.

Thành trì cấp tỉnh thành, quận thành, huyện.

Ba cấp bậc, quản lý từng tầng một, chỉnh thể thiên hạ đều ở dưới sự giám sát.

“Ai bảo người ta là Mặc Dương gia tộc, Mặc Dương gia tộc ở đông vực hành tỉnh là xếp vào mười đại gia tộc đứng đầu đó.” Lão giả tóc trắng nói.

“Hừ.” Ti An đại nhân cười nhạo nói, “Đông vực hành tỉnh mười đại gia tộc, Mặc Dương gia tộc xếp hạng cuối cùng! Hơn nữa còn là dựa vào dư ấm lão tổ tông gia tộc bọn họ lúc trước, nếu không cũng không vào được mười hạng đầu.”

“Đó cũng là quái vật lớn triển lộ chút chút lực lượng là có thể nghiền nát chúng ta.” Lão giả tóc trắng lắc đầu thở dài, nói, “Đáng thương, Tuyết Ưng lĩnh kia chỉ còn lại có hai đứa bé, ta điều tra tin tức nghe nói... Đứa bé hai tuổi đó của vợ chồng bọn họ khóc quấy mãi không thôi, rất nhiều binh sĩ người hầu trong Tuyết Thạch thành bảo đều vì thế mà đau lòng.”

“Vợ chồng Đông Bá đối với con dân lãnh địa quả thực rất tốt, thực chịu kính yêu.” Ti An đại nhân gật đầu nói.

******

Tuyết Ưng lĩnh, đỉnh một ngọn núi cao nhất ‘Tuyết Thạch sơn’, trong Tuyết Thạch thành bảo hùng vĩ.

Trong thành bảo, một số người hầu ngầm lặng lẽ nghị luận, nhưng bởi vì có sư nhân ‘Đồng Tam’ cùng Lục Tí Xà Ma ‘Tông Lăng’ chấn nhiếp, toàn bộ thành bảo vận hành trước sau như một.

Tuy đã là ban ngày.

Cảm xúc đệ đệ Thanh Thạch lại vừa ổn định xuống, sau khi cha mẹ bị mạnh mẽ bắt đi, đệ đệ liền khóc mãi, ai dỗ cũng vô dụng! Quá khứ đều là mẫu thân tự mình chăm sóc đứa nhỏ, mẫu thân là pháp sư, trong thanh âm có thể dễ dàng mang theo chút hiệu quả thôi miên... Dỗ trẻ con ngủ là phi thường đơn giản, nhưng hiện tại Thanh Thạch bị kích thích, lại khiến mọi người đều đau đầu.

Sư nhân Đồng Tam, xà ma Tông Lăng, lúc trước Thanh Thạch đã rất sợ hai người bọn họ, mà những thị nữ kia trước nay chưa từng dỗ đệ đệ ngủ, cho nên vẫn cần Đông Bá Tuyết Ưng tự mình làm!

Tuy tâm tình đau thương, nhưng vẫn nhịn được để dỗ đệ đệ, rốt cuộc ban ngày, đệ đệ cũng cạn kiệt tinh lực, tựa như quên chuyện cha mẹ, dù sao đứa bé hai tuổi... Nhắm chừng chờ lớn lên cũng nhớ không nổi chuyện xảy ra đêm qua.

“Ngoan, Thạch Đầu ngủ ngoan.”

“Đệ muốn ngủ cùng ca ca.”

“Được, ta không phải đang ngủ cùng đệ sao.”

“Ca ca, đệ muốn nghe ca hát.”

“...”

Dần dần, đệ đệ rất mệt mỏi rốt cuộc tựa vào trên ngực Đông Bá Tuyết Ưng ngủ, Đông Bá Tuyết Ưng cũng không dám cựa quậy, chỉ sợ kinh động đệ đệ.

Khi đêm đến.

Tông Lăng, Đồng Tam tới ngoài phòng.

“Ta xem.” Tông Lăng nhẹ nhàng đẩy cửa, xuyên qua khe cửa nhìn hướng bên trong, chỉ thấy Tiểu Thanh Thạch mập mạp đang giang tứ chi ghé vào ngực ca ca mình, nước miếng chảy ở trên ngực ca ca, mà Đông Bá Tuyết Ưng giờ phút này cũng ngủ say, quần áo có chút xộc xệch, chăn cũng chỉ đắp nửa người.

Đồng Tam cũng xuyên thấu qua khe cửa nhìn, nhìn hai tiểu huynh đệ này rúc vào nhau, cũng rất đau lòng.

“Thạch Đầu trước nay luôn theo A Du, từ trước tới giờ chưa từng theo những thị nữ kia, nó nhìn thấy hai chúng ta chỉ sợ... về sau làm sao bây giờ, chẳng lẽ mỗi ngày ngủ đều cần Tuyết Ưng dỗ?” Tông Lăng có chút lo lắng.

“Tông thúc, Đồng thúc.” Tuyết Ưng đã lặng lẽ đẩy đệ đệ ra rời giường.

“Con ngủ thêm đi.” Tông Lăng vội nói, hắn biết Tuyết Ưng khẳng định chưa ngủ được bao lâu.

Trên thực tế Tuyết Ưng quả thực không ngủ được, tâm tình nó chấn động lại luôn dỗ đệ đệ, thật sự quá mệt mới bắt đầu ngủ gà ngủ gật, ngủ rất nông, bọn Tông Lăng vừa tới đã khiến nó tỉnh. May mắn thể chất nó không giống bình thường, có thể chịu đựng được.

“Không có việc gì, Tông thúc, Đồng thúc, Thạch Đầu nó trước kia đều là mẫu thân dỗ, tới bây giờ chưa từng theo người khác.” Đông Bá Tuyết Ưng nói, “Hiện tại phụ mẫu con đều bị mạnh mẽ bắt đi, tin tức là không giấu được, hiện tại con càng không thể để những người hầu đó chăm đệ đệ! Đệ đệ lại sợ hai người bọn thúc... Cho nên chỉ có con chăm, dù sao chỉ là cho nó ngủ mà thôi, lúc ban ngày chỉ cần an bài người trông coi một chút là được.”

“Ban ngày thì ở trong thành bảo, rất nhiều người đều có thể trông, không có việc gì.” Đồng Tam nói.

“Vậy dựa vào con rồi, chờ đệ đệ con lớn thêm chút, nhắm chừng sẽ ổn.” Tông Lăng nói.

“Vâng.” Đông Bá Tuyết Ưng không nói nhiều, đây chung quy là đệ đệ mình, cha mẹ bị bắt đi, mình chỉ một đứa em trai như vậy, đương nhiên phải chiếu cố tốt.

“Đúng rồi, Tông thúc Đồng thúc, lúc trước nói con phải có được Long Sơn lâu Hắc Thiết Lệnh thì có thể biết tất cả, Long Sơn lâu Hắc Thiết Lệnh này, rốt cuộc phải kiếm như thế nào?” Đông Bá Tuyết Ưng liên tục truy hỏi.

Tông Lăng và Đồng Tam âm thầm bất đắc dĩ.

Đứa nhỏ này, xem ra vẫn nhớ muốn cứu cha mẹ.

“Chỉ cần thực lực của con đủ mạnh, Long Sơn lâu tự nhiên sẽ đưa tới Hắc Thiết Lệnh.” Tông Lăng nói.

“Thực lực đủ mạnh, mạnh bao nhiêu?” Đông Bá Tuyết Ưng hỏi.

“Ta và phụ thân con còn có Đồng thúc, đều chưa có Hắc Thiết Lệnh.” Tông Lăng nói, “Chờ ngày nào đó con đủ cường đại, Long Sơn lâu tán đồng, khẳng định sẽ đưa Hắc Thiết Lệnh tới.”

Đông Bá Tuyết Ưng nhất thời hiểu ra.

Muốn lấy được cái gọi là ‘Hắc Thiết Lệnh’, đầu tiên phải mạnh hơn bọn Tông thúc!

“Con biết rồi.” Đông Bá Tuyết Ưng không hỏi thêm nữa.

“Thanh Thạch ngủ bao lâu rồi?” Tông Lăng hỏi.

“Sắp ba canh giờ rồi.” Đông Bá Tuyết Ưng nói.

“Vậy thì dậy đi, hiện tại đã chạng vạng rồi, Thạch Đầu lăn qua lộn lại lâu như vậy cũng chưa ăn gì, bảo nó dậy ăn cơm chiều! Lại để cho những thị nữ kia chơi với nó... Như vậy ban đêm nó mới có thể ngủ được, nếu không hiện tại để nó ngủ, hơn nửa đêm nó sẽ quấy.” Tông Lăng nói.

...

Trời đã tối.

Trong nhà ăn, trên bàn cơm hình vuông, Đông Bá Tuyết Ưng ngồi ở chủ vị, mà đệ đệ Thanh Thạch thì ngồi ở bên cạnh, bên cạnh có người hầu bưng thức ăn đưa lên.

Thức ăn của Đông Bá Tuyết Ưng là một ít nước trái cây cùng thịt ma thú chế biến kỹ càng, đệ đệ thì là một ít sữa thú cùng ngũ cốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.