Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 531: Chương 531: Đi nhầm phòng




Lúc này trăng đã nhô lên cao, chọn ngày này để kết hôn cũng có ý nghĩa đoàn tụ sum vầy.

Phòng tân hôn không có ai, dù sao đây cũng là ngày vui của cô dâu chú rể, giờ muốn động phòng vẫn còn sớm, chú rể còn đang kể chuyện cho các bạn nhỏ nghe.

Tần Hạo vì muốn né tránh ánh mắt của mọi người nên sớm đã đuổi những người trêu đùa muốn động phòng đi.

Anh vào phòng tân hôn của Lâm Vũ Hân, nhìn người đẹp ngồi trên giường, trong lòng Tần Hạo vô cùng kích động, không nghĩ gì liền lao lên.

Tần Hạo đã chuẩn bị cho một trận đại chiến, đương nhiên anh không chỉ giả vờ diễn kịch.

Nhưng khi động tác của anh đang muốn tiến lên thêm một bước thì đột nhiên Lâm Vũ Hân đẩy anh ra.

“Đã chuẩn bị đồ chưa?”

Lâm Vũ Hân trực tiếp vén khăn trùm đầu, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, gấp gáp nhìn Tần Hạo.

“Chuẩn bị cái gì?”

Tần Hạo tò mò nói: “Trước đó đâu có nói phải chuẩn bị trước thứ gì?”

“Máu hay thứ gì đó, chút nữa còn giả vờ như đã làm thật, bọn họ tưởng em vẫn còn trong trắng. Nếu không chuẩn bị máu, đến lúc đó bại lộ thì làm sao?”

Tần Hạo cười nói: “Máu thì đơn giản, chút nữa anh lấy một chút là được. Đừng nói nữa, đợi chút nữa là không kịp nữa đâu, chúng ta làm việc trước đi!”

Lâm Vũ Hân cắn bờ môi hồng, do dự một hồi lâu, dường như đang đưa ra một quyết định khó khăn, sau đó bắt đầu cởi quần áo.

“Chúng ta như vậy liệu có bị bắt vào lồng heo không? Vẫn coi như là thông dâm đấy!”

Lâm Vũ Hân cởi được một nửa thì lại bắt đầu do dự.

Tần Hạo liền kéo cô lên giường, đè dưới thân mình, nhỏ giọng nói: “Không đâu, đừng sợ, có anh đây rồi, anh sẽ không để bất cứ ai làm hại đến em đâu, đến bản thân anh cũng không được làm điều đó. Dù có bị nhốt vào lồng heo thì không phải vẫn có anh ở bên em sao?”

Tần Hạo nói như vậy, Lâm Vũ Hân cũng yên tâm.

Nhưng đang mang một âm mưu lớn như vậy, sao có tâm trạng làm chuyện đó chứ? Cô không có chút sức lực nào.

Tần Hạo cúi người, hôm lên mặt cô, nhìn cô không có phản ứng gì nên ngồi dậy, cười khổ nói: “Nói thật, chưa làm chuyện đó nên anh cũng không kích động lắm, nếu em không muốn thì chúng ta diễn kịch thôi cũng được”.

Lâm Vũ Hân vẻ mặt do dự, suy nghĩ hồi lâu nhưng vẫn là lắc đầu nói: “Dù sao em đã sớm là người của anh rồi, làm đi!”

Tần Hạo gật đầu.

Hai người bắt đầu chầm chậm tiến lại gần nhau.

Ánh nến chập chờn, căn phòng tràn ngập tình ý.

Một lúc sau, Tần Hạo cười khổ: “Sao em không động đậy gì cả vậy, gợi cảm lên một chút được không?”

Lâm Vũ Hân đánh anh một cái, ngại ngùng nói: “Người ta bây giờ là đang luyện công đến tẩu hỏa nhập ma, là anh cưỡng ép em, không phải em chủ động, chút nữa đừng để xảy ra sơ suất đấy!”

Tần Hạo chỉ biết cười khổ.

Nhưng thật lòng, trong lòng Tần Hạo rất kích động. Anh từng không biết bao nhiêu lần nghĩ đến cảnh tượng được ở cùng Lâm Vũ Hân một lần nữa, nhưng không ngờ, lần này lại là ở trên giường người khác. Ngủ cùng người con gái sắp trở thành vợ người ta, cảm giác này thật khó dùng lời nào để diễn tả.

Rất lâu sau.

“Sao vẫn chưa ai tới?”

Trong lòng Lâm Vũ Hân có rất nhiều chuyện, không hề có tâm trạng làm chuyện đó.

Đãng lẽ bây giờ Trần Thu Bình phải đến rồi, những người trêu đùa nói động phòng cũng phải đến rồi chứ!

Tần Hạo cười khổ, có lẽ đám trẻ con đó ác quá, bám lấy Trần Thu Bình khiến anh ta cũng không biết phải làm sao.

Nhưng anh không gấp, cái gì đến rồi cũng sẽ đến.

Nhưng lúc này, trong một phòng tân hôn khác, Diệp Thanh Trúc dựa người bên đầu giường, khăn trùm đầu rơi một bên, ngạp một cái thật dài, tự nói một mình: “Khó chịu quá, đêm tân hôn mà người đàn ông lại đi cùng người phụ nữ khác. Bà đây còn phải ngồi đây đợi. Không được, mình phải đi nghe ngóng xem sao!”

Nghĩ vậy cô liền đi ra ngoài.

Đi đến cửa lại nhìn thấy Trần Thu Bình bị một đám người bao quanh, vào một phòng tân hôn khác.

“Ồ, kịch hay bắt đầu rồi đây!”

Tần Hạo ôm lấy thân hình trắng như ngọc của Lâm Vũ Hân, nói bên tai cô: “Em cũng nên chủ động một chút, nếu chỉ có một mình anh cưỡng ép em, nhỡ Trần Thu Bình không chê em thì sao?”

“Nói vậy cũng đúng, vậy chúng ta làm lại?”

Lâm Vũ Hân nhỏ giọng nói.

Tần Hạo vừa chuẩn bị gật đầu, chợt nghe thấy tiếng cười và tiếng bước chân bên ngoài cửa, anh nhanh chóng nói: “Nào, trùm đầu lên, trùm đầu lên.”

Nói rồi lấy khăn trùm đầu đỏ phủ lên đầu Lâm Vũ Hân, dùng cả người áp lên người Lâm Vũ Hân một lần nữa, bắt đầu chuyển động.

Trần Thu Bình đang đắc ý, bị người khác đẩy vào phòng giục động phòng. Anh ta chưa từng trải qua chuyện này nên có chút xấu hổ.

Một đoàn người cũng ập vào, sau đó nhìn về phía cô dâu.

Nhìn xong mọi người đều sững sờ!

Trên giường, phía dưới chăn có một người không ngừng đưa đẩy ở trên, còn người ở dưới trùm kín khăn, không nhìn rõ nét mặt.

Tần Hạo vén chăn lên, nhìn về phía mọi người, cười nói: “Ha ha, mọi người đến muộn rồi, chúng tôi bắt đầu rồi, đừng phá vỡ sự nhiệt tình của đôi vợ chồng trẻ chúng tôi chứ. Đừng nhìn nữa, vợ tôi ngại đấy, lúc ra nhớ đóng cửa giúp tôi!”

Anh vừa nói xong thì dường như mới nhìn thấy Trần Thu Bình, vẻ mặt ngạc nhiên nói: “Ồ? Anh Trần, anh cũng đến giục động phòng sao? Anh không đến chỗ vợ anh sao, chạy đến đây làm gì vậy? Hay anh còn nhanh hơn tôi, đã làm xong rồi? Hay không tìm được chỗ nên đến chỗ tôi học hỏi kinh nghiệm? Yên tâm đi, đợi chút nữa tôi sẽ dạy anh!”

Người trong phòng đều im lặng, ai cũng há hốc miệng, trợn tròn mắt, trong đầu không nhìn được mà đều có cùng một suy nghĩ.

Có phải chú rể này đi nhầm phòng rồi không?

Hơn nữa, cô dâu ngại nên đã che mặt lúc làm chuyện đó, vậy nên đến giờ anh ta vẫn chưa phát hiện ra?

Tần Hạo vẫn đang ở đó chém gió, nhìn thấy không ai nói gì, không nói cũng biết trong lòng anh vui thế nào, muốn phụt cười nhưng mặt vẫn giả vờ như không hiểu gì.

“Tên khốn này!”

Mặt Trần Thu Bình từ xanh sang trắng, rồi lại đen, sắc mặt biến đổi liên tục, sau đó bùng nổ, tức giận xông lên.

“Tao liều mạng với mày, mày đi nhầm phòng rồi tên khốn!”

“Hả?”

Tần Hạo kêu một tiếng, sau đó lại nghe thấy Lâm Vũ Hân ở dưới người mình cũng kêu một tiếng, vén khăn trùm đầu lên.

Tần Hạo nhìn thấy anh ta thật sự tức giận xông đến thì nhanh nhẹn trốn xuống giường, tránh sang một bên.

Anh vừa nhảy xuống giường, Lâm Vũ Hân nhanh chóng lấy quần quấn quanh người, lùi vào bên tròng giường, vừa khóc vừa la lớn.

Trên giường có một vết máu nhỏ, chọc vào ánh mắt của Trần Thu Bình. Anh ta đứng ngây người bên cạnh giường, quên cả việc truy sát Tần Hạo.

“A!”

Trần Thu Bình kêu lên như điên dại, quay người chạy ra ngoài.

Tần Hạo thấy kế hoạch đã có tác dụng, thậm chí còn hơn cả mong đợi, nhưng vẫn tiếp tục diễn kịch.

“Hả, sao lại là cô? Tiểu Thanh nhà tôi đâu? Sao cô lại chạy đến phòng tôi?”

Tuy Lâm Vũ Hân cảm thấy có chút có lỗi với Trần Thu Bình, nhưng lúc đó trong lòng vô cùng vui vẻ, phối hợp nói: “Anh còn có mặt mũi nói vậy sao? Rõ ràng là anh đi nhầm phòng, giờ anh còn như vậy với tôi. Tôi... Tôi không muốn sống nữa!”

- -------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.