Việt Ma Tân Lục

Chương 98: Chương 98: Ma lai rút ruột




Một lát sau, Gia Huy ngẩng đầu, thở dài, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc nhìn Vân Vân và Lan Phương.

- Hình như em biết nó là gì rồi.

- Là gì? -Cả Lan Phương và Vân Vân đều hỏi dồn.

- Ma lai rút ruột.

- Là sao? -Vân Vân sốt ruột hỏi.



- Ma lai rút ruột là loại ma chỉ có đầu, cổ họng và phần nội tạng. Nó chuyên đi rút ruột, ăn ruột, phân của con người hoặc động vật.

Từ cách mô tả của Thắng và Vân Vân, Gia Huy lờ mờ suy đoán, có lẽ đây chính là ma lai. Nhưng vẫn có nhiều điều anh chưa rõ, tất cả người trong buôn đều đang có mặt ở nhà rông, vậy ma lai là ai?

Tương truyền ma lai là một người phụ nữ, ban đêm sẽ bỏ lại bộ da, thoát xác bay lang thang khắp nơi để tìm nội tạng và phân người, động vật để ăn, đến sáng thì quay về thân xác. Nếu phát hiện ra, chỉ cần lật úp xác nó lại, ma lai sẽ không thể nhập vào thân xác đó được, bị mặt trời thiêu cháy. Nhưng hiện giờ con ma vẫn lởn vởn quanh buôn làng này có phải ma lai không? Anh còn chưa từng nhìn thấy nó.

Đêm nặng nề trôi qua, cuối cùng mặt trời cũng ló rạng, ai nấy thở phào nhẹ nhõm, trở về nhà mình. Người thì nấu ăn, chăm sóc trẻ nhỏ, người thì đi ngủ. Cả đêm căng thẳng, mệt nhoài nên nhìn mặt ai cũng xám xịt. Nhất là Thắng, anh ta lết thết trở về nhà Nay, có điều vừa về đến đó, người nhà Nay đã thay đổi hẳn thái độ.

Nếu trước đây ai cũng niềm nở, coi Thắng là khách quý trong nhà thì bây giờ mọi người còn chẳng buồn liếc nhìn anh ta, cũng chẳng ai giúp anh ta leo lên bậc cầu thang. Thắng thở dài, biết thân biết phận đi đến chỗ của mình, nhưng mẹ Nay đã tiến lên, đứng cách anh ta cỡ một mét, bảo Thắng nội trong buổi sáng ngày hôm nay phải rời khỏi nhà họ. Thắng ở đây chỉ mang toàn điều xui xẻo đến, việc Nay chết đúng hôm cưới chắc chắn cũng có liên quan đến Thắng. Giờ con ma rừng đó đã tới tìm Thắng rồi, đấy là điềm xấu. Nếu Thắng cứ ở đây, sẽ ảnh hưởng đến cả nhà họ.

Thắng dĩ nhiên cũng muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt rồi, đặc biệt chuyện tối qua vẫn khiến anh ta cảm thấy kinh hãi. Nghĩ là làm, anh ta lập tức thu dọn đồ đạc, bảo nhà Nay chuẩn bị cho một con ngựa. Ban đầu người nhà Nay không muốn dính dáng gì đến anh ta nữa, nhưng vì Thắng trả tiền gấp ba lần nên họ quyết định bán cho anh ta con ngựa duy nhất trong nhà.

Thắng lập tức vắt cái túi vải lên vai, trèo lên lưng ngựa, rời khỏi buôn. Bây giờ đang là ban ngày, con ma đó không thể tác oai tác quái, như vậy anh ta đủ thời gian rời khỏi đây, trở về nhà an toàn.

Còn về phần nhóm Gia Huy, bọn họ mặc dù dốc hết sức nhưng xem chừng mọi việc chẳng tiến triển được mấy chút, chỉ có thể bó gối bị động chờ đợi mà thôi.

Chập choạng tối thì Thắng về đến nhà. Anh ta ở trong một căn nhà hai tầng giữa thị trấn, tầng một để đồ đặc sản rừng buôn bán, tầng hai là phòng ngủ của anh ta. Bình thường Thắng thuê một người trông hàng cho anh ta lúc ban ngày, buổi tối người đó trở về nhà mình. Nhưng lý do Thắng ở lại nơi đây chẳng phải là để buôn bán mấy thứ cây cỏ, bánh trái đặc sản này. Cả ngày chẳng bán được mấy món, dựa vào đó có mà chết đói. Anh ta thi thoảng vẫn ngấm ngầm làm vài chuyến hàng cấm. Thắng định cưới cô vợ xinh xắn, ngoan hiền, làm vài chuyến lớn lớn rồi bán căn nhà này, trở về xuôi sống sung sướng. Nhưng dự định của anh ta gặp trục trặc khi đúng ngày cưới Nay tự tử. Thực ra Thắng đã định chỉ cưới Nay theo phong tục ở đây chứ không đăng ký kết hôn, sau này nếu thích thì đăng ký, không thích thì bỏ lại đây. Xem ra bây giờ anh ta phải tìm người ưng ý khác rồi.

Khi Thắng về đến nhà thì người làm đã ra về từ bao giờ rồi. Anh ta mở cửa, tiếng khóa vang lên lách cách. Bên ngoài mới nhập nhoạng nhưng trong nhà đã tối thui, Thắng lần tay sang bên, bật công tắc. Đèn sáng trưng soi chiếu khắp tầng một. Anh ta thở phào nhẹ nhõm, nằm dài trên chiếc sofa trong góc nhà. Chiếc sofa màu nâu đậm, mềm mại, êm ái.

Suốt mấy ngày mỏi mệt, căng thẳng nên bây giờ được nằm trên sofa mềm êm ái thật vô cùng thư giãn. Thắng thiu thiu ngủ, rồi anh ta giật mình, mở bừng mắt. Anh ta nhớ ra mình còn chưa khóa cửa. Uể oải ngáp dài một cái, Thắng mắt nhắm mắt mở vớ chiếc chìa khóa trên bàn, đi ra đóng cửa.

Thị trấn nhỏ chỉ lác đác ánh đèn, thi thoảng có tiếng xe máy phóng vút qua. Ánh đèn sáng, người qua lại nhộn nhịp luôn mang đến cảm giác an toàn hơn rừng núi bạt ngàn âm u.



Nghĩ thế, Thắng vui vẻ hẳn lên, xem như chuyến này chẳng qua xui chút thôi. Anh ta vừa huýt sáo vừa đi thẳng lên tầng hai.

Tầng hai gồm hai phòng ngủ và một phòng tắm. Thắng ngủ trong một phòng, còn phòng kia anh ta đặt bàn ghế, giá sách. Trên giá có rất nhiều sách; ngoại trừ Thắng ra, không một ai biết ẩn giấu sau giá sách đó là “hàng cấm”.

Quẳng chiếc túi vào góc phòng, Thắng vừa huýt sáo vừa đi thẳng vào phòng tắm. Mở vòi sen, nước ấm phun ra, dội xuống đầu, xuống người. Thắng đứng dưới vòi sen tận hưởng cảm giác thư giãn mà nước ấm mang lại. Dòng nước gột trôi hết mệt mỏi, phiền toái và sợ hãi những ngày qua.

Sau khi tắm rửa xong xuôi, Thắng chỉ quấn chiếc khăn tắm, vui vẻ đi vào phòng ngủ, nằm dang tay dang chân trên chiếc giường lớn có nệm êm. Đèn ngủ tỏa ánh vàng dìu dịu, chẳng mấy chốc Thắng đã chìm sâu vào giấc ngủ.

Mới chín giờ tối đã chẳng còn ai ngoài đường, nhiều nhà đã tắt đèn đi ngủ, chỉ còn vài ngôi nhà sáng đèn mà thôi. Trong căn nhà hai tầng sơn màu xám nằm giữa thị trấn, người đàn ông đang nằm ngủ say sưa, tiếng ngáy vang lên đều đều.

Đêm mỗi lúc một khuya, sương cũng xuống mỗi lúc một dày. Thắng ngủ mê mệt, bù cho những ngày nằm trên sàn nhà đau cả lưng và suốt một đêm gần như thức trắng. Gió lạnh ở đâu thổi đến, đập vào cánh cửa kính vang lên tiếng kêu kẽo kẹt. Thắng vẫn ngủ say không hay biết gì.

Tiếng gió mỗi lúc một dữ dội hơn. Tiếng kẽo kẹt vang lên ầm ầm, cánh cửa bằng kính rung lên bần bật như sắp rơi vỡ. Thắng giật mình tỉnh dậy. Anh ta ngồi bật dậy, nhìn ra cửa.

Cánh cửa kính rung lên như chiếc lá trong gió bão. Bên ngoài tối đen, nhưng không hiểu sao Thắng lại nhìn rõ một khuôn mặt trắng bệch dán chặt lên cửa kính. Cái đầu có mái tóc đen dài bù xù, khuôn mặt trắng toát vô hồn, đôi môi đỏ lòm. Nó đập mạnh đầu vào cửa kính, hết lần này đến lần khác khiến cánh cửa rung lên bần bật. Thắng hoảng sợ co rúm người khi thấy cánh cửa đã bắt đầu nứt, chỉ sợ chẳng mấy nữa sẽ không chống chọi nổi.

Thắng vùng dậy, lao ra khỏi phòng. Anh ta vừa chạy xuống cầu thang thì sững lại, lập tức quay người, chạy ngược lại, đóng chặt cửa phòng phía ngoài. Tiếng khóa vừa vang lên thì cánh cửa rung làm tim Thắng rớt bịch một cái. Anh ta run lẩy bẩy nhìn chằm chằm cánh cửa. Phía bên kia, cách một lớp gỗ, nghe rõ tiếng đập bình bịch. Nó lại đang đập đầu lên cánh cửa này.

Thắng thở phào nhẹ nhõm, may mà vừa rồi nghĩ ra kịp, nếu không bây giờ không biết phải làm thế nào. Anh ta đi lòng vòng trên lối hành lang chật hẹp, vừa muốn chạy ra khỏi nhà nhưng vừa sợ nếu bước chân ra, e rằng chưa kịp kêu cứu đã rơi vào tay con ma.

Đi lòng vòng hồi lâu, Thắng định xuống nhà lấy điện thoại bàn gọi cho công an khu vực, nhưng lại chần chừ. Nếu bây giờ gọi, công an đến sẽ lập biên bản, lục soát để điều tra về sự việc kỳ lạ này. Giá sách chứa rất nhiều hàng cấm của anh ta phải làm sao? Tiến thoái lưỡng nan, Thắng vò đầu bứt tai, không biết làm gì tiếp.

Tiếng đập càng lúc càng dồn dập khiến cánh cửa bằng gỗ dường như cũng đang rung lên. Không biết cánh cửa này có thể cầm cự được bao lâu?



Thắng sợ hãi chui vào căn phòng đối diện. Anh ta bật đèn, nhìn khắp lượt căn phòng. Phòng này cũng có một cánh cửa sổ bằng kính. Quá sợ hãi, Thắng vội bê bàn và giá sách chặn cửa. Tạm thời cánh cửa kính đã bị giá sách cao nặng nề che kín. Thắng lại nhìn cánh cửa gỗ. Bên kia vẫn vang lên tiếng thùm thụp không ngừng, có vẻ như càng ngày càng nặng nề. Nó đang tức giận? Ý nghĩ này khiến Thắng run rẩy.

Anh ta cuống quýt khóa chặt cửa chính lại. Nhìn khắp phòng, không còn một lối nào nữa. Nhưng anh ta vẫn chưa yên tâm, mỗi tiếng động ở căn phòng bên như một nhát búa đập thẳng vào lồng ngực Thắng. Anh ta lồng lên, đi khắp phòng, không ngừng nhìn về phía cửa ra vào. Thấy chỉ khóa thôi chưa đủ, anh ta kéo thêm cái ghế gỗ chèn vào. Nhưng con ma đó chỉ có mỗi cái đầu, nó chỉ cần một khoảng nhỏ là vào được rồi. Thắng hì hục ra sức đẩy cái giường đơn trong góc phòng ra chắn. Anh ta tìm mọi thứ trong căn phòng nhỏ để chắn cửa sổ và cửa kính. Sau khi đã làm xong, mồ hôi mướt mát trên mặt, Thắng lúc này mới nhận ra mình không mặc đồ, vừa rồi ngủ say, chiếc khăn tắm đã bị rơi ra từ lúc nào rồi.

Không hiểu tại sao cơn ớn lạnh nổi lên toàn thân, cảm giác như thể có một luồng gió lạnh buốt thổi vòng quanh cơ thể, giống y như tối hôm qua, khi bị con ma đó bỏ phân lên đầy đầu, đầy mặt.

Thắng run lẩy bẩy, da gà nổi khắp người. Anh ta với lấy chiếc chăn mỏng trên giường, trùm kín. Nhưng anh ta không dám ngồi lên giường, chỉ có thể co ro quàng chăn ngồi ngay giữa nhà. Bên kia phòng, tiếng đập cửa vẫn vang lên ầm ầm đáng sợ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.