Vinh Hoa Phú Quý [Phủ Thiên]

Chương 171: Chương 171: Đòn cảnh tỉnh




Edited by Bà Còm in Wattpad

Chính sảnh Bạch Hổ đường của phủ Triệu Vương tuy lớn nhưng sát khí quá nặng, Trần Thiện Chiêu chiêu đãi các vị thân vương thế tử quận vương ở Thiên Cơ quán phía Đông ngoại thư phòng của mình, là nơi xưa nay Thế tử hắn đây thường dùng tiếp khách. Năm gian nhà to không hề ngăn vách, có kệ sách cho những người mê đọc tùy ý chọn lựa, có các kiểu binh khí cho người mê võ thưởng thức, còn những trò giải trí như ném thẻ vào bình rượu linh tinh gì đó đều đầy đủ. Ngay cả Trần Thiện Duệ hôm nay phải miễn cưỡng ở nhà tiếp khách, lúc này cũng quên hết nỗi khó chịu, hứng thú bừng bừng nói chuyện chọn lựa cung tiễn thi đấu với các kinh vương giỏi võ.

Trần Thiện Chiêu đi xem xét một vòng quanh các khách khứa, cuối cùng cười tủm tỉm đến bên cạnh Tần Vương Thế tử Trần Thiện Văn thẫn thờ đứng trước kệ sách, vươn tay đập nhẹ một cái lên vai hỏi: “Nghĩ gì thế?”

“Hả?” Trần Thiện Văn lập tức quay đầu, thấy là Trần Thiện Chiêu, tia bực bội trên mặt mới thu lại, dịch một bước sang bên cạnh phất rơi tay Trần Thiện Chiêu ra khỏi vai rồi mới nhàn nhạt nói: “Chỉ bị những cuốn sách trân quý của ngươi khiến cho ngẩn ngơ. Nghe nói ngươi bỏ bao nhiêu công sức vơ vét, vậy mà nỡ bày ở đây cho người khác tùy tiện lật xem à?”

“Trong đó có không ít sách là do các vị thúc thúc và các huynh đệ tặng cho, hiện giờ bày ra cho mọi người đọc, coi như chứng tỏ đệ nhớ kỹ một mảnh tâm ý của mọi người đấy thôi.” Trần Thiện Chiêu nhếch khóe miệng, sau đó mới làm như sực nhớ ra thản nhiên hỏi: “Đúng rồi, sao không gặp Thiện Thông đi cùng huynh đến đây? Nương tử của đệ có nhắc tới, thiệp đưa đến phủ Tần Vương cũng muốn mời hắn.”

“Hừ!” Trên mặt Trần Thiện Văn xẹt qua một tia chán ghét không chút nào che giấu, phẫn nộ trừng mắt lườm Trần Thiện Chiêu: “Biết rồi còn cố hỏi, trong thâm tâm hắn đánh bàn tính gì chẳng lẽ ngươi không rõ? Rốt cuộc là cảm thấy Thế tử ta đây thân thể ốm yếu, đến nay vẫn chưa có nhi tử nối dõi, bởi vậy mới trong tối ngoài sáng tính kế vô số đó sao? Thì cũng giống như Tứ đệ của ngươi...”

Không đợi Trần Thiện Văn nói hết câu, Trần Thiện Chiêu lập tức cắt ngang: “Tứ đệ của đệ và Nhị đệ của huynh đâu thể nào giống nhau! Tứ đệ cùng lắm chỉ là tính tình hơi kiêu ngạo, nhưng không hề có thủ đoạn ngoan độc như tên mập kia. Hơn nữa, đệ ấy và đệ dù sao cũng cùng một mẫu sở sinh.” Thản nhiên chỉ ra những điểm mấu chốt nhất, Trần Thiện Chiêu mới cười như không cười nói tiếp: “Hơn nữa, nếu huynh đã biết Nhị đệ nhà mình nhắm nhe cái gì, vì sao không cư xử hòa thuận hơn với tẩu phu nhân? Nếu không dù huynh được nhi tử mà lại là thứ xuất, huynh cho rằng hắn sẽ thiện tâm cam chịu cho qua? Huynh nên biết, Hoàng gia gia vẫn luôn coi trọng huynh hơn tên mập kia một chút!”

Bình thường Trần Thiện Văn ghét nhất người khác lôi vấn đề này ra thảo luận, nhưng hôm nay người lên tiếng lại là Trần Thiện Chiêu, hơn nữa đối phương cũng không có ý khiêu khích để hắn đấu với Trần Thiện Thông. Sắc mặt của hắn từ đỏ đậm biến thành xanh mét, cuối cùng dần dần hòa hoãn lại, nhưng vẫn hừ lạnh một tiếng: “Nếu nàng có tí tẹo quyết đoán như tức phụ nhà ngươi, ta cũng không đến mức bị như vậy!”

“Huynh đâu thể trách tẩu tử, tẩu ấy đâu biết mình sẽ trở thành Hoàng tôn tức đầu tiên.” Trần Thiện Chiêu nghĩ đến kế hoạch của Cố phu nhân quá cố đã từng truyền vào tai mình, vị từ mẫu nào đó muốn tính kế dưỡng nữ làm lợi cho nữ nhi, kết quả là tiện nghi chính hắn. Trần Thiện Chiêu thản nhiên chỉ ra: “Nói câu không xuôi tai, dù gì thê tử cũng đã cưới vào cửa. Nếu cảm thấy tẩu tử không đủ khả năng, huynh nên đưa tay giúp đỡ một phen. Bằng không, chờ đến sang năm vị đệ muội xuất thân cao quý vào cửa, chẳng phải ngay cả quyền quản lý nội vụ vương phủ cũng bị vuột khỏi tay?”

Một câu cuối cùng giống như đại chùy hung hăng nện trong lòng Tần Vương Thế tử Trần Thiện Văn. Hắn hít một hơi thật sâu rồi siết chặt nắm tay. Trần Thiện Chiêu đứng bên cạnh thấy phản ứng này, tức khắc hài lòng lui lại phía sau mấy bước rồi lặng lẽ biến mất trong đám khách khứa.

Lần trước vụ xảy ra ở pháp trường nếu không phải bút tích của Thái tử, vậy thì tám chín phần mười không thoát được can hệ đến Tần Vương. Mà tính tình Trần Thiện Văn càng không để ý tới ngoại vụ còn hơn cả mình, chắc chắn đó là quỷ kế của Trần Thiện Thông. Thằng mập chết tiệt kia đã từng bị mình phá vỡ kế hoạch muốn nổi bật, bởi thế càng khiến Hoàng đế tổ phụ không thích hắn, hơn nữa còn có thù oán với Chương Hàm, động cơ đầy đủ nhất. Nếu đã thế, không giúp đỡ nâng lên Trần Thiện Văn, chẳng lẽ ngồi xem Trần Thiện Thông tiếp tục ở kinh thành nhảy nhót lung tung khiến mình ngột ngạt?

Rất vui nếu vào ɯattραd ủng hộ bà còm

Chương Hàm lôi kéo Tần Vương Thế tử phi Ngô thị ra khỏi Thủy Nguyệt hiên nơi đãi nữ khách. Tuy nhận thấy Ngô thị không ngừng muốn giật tay tránh thoát, nàng vẫn nhất định không thả lỏng, vẫn kéo người đến gian thiên thính bên cạnh. Chương Hàm nháy mắt ra dấu cho Thu Vận theo lại đây chờ ngoài cửa, nàng ấn Ngô thị ngồi xuống trường kỷ giữa phòng, ánh mắt sắc bén nhìn đối phương hỏi thẳng: “Có phải tẩu tử cảm thấy, những vị cô cô thẩm thẩm đối xử với muội thân cận hiền lành, nhưng đối với tẩu lại giống người ngoài?”

“Ta... ta không có...”

Chương Hàm gần như không để ý thanh âm lắp bắp của Ngô thị, hơi mỉm cười ngồi xuống bên cạnh nàng ta: “Phụ thân của tẩu tử tuy chức quan không cao, nhưng tốt xấu gì cũng xuất thân tiến sĩ hai bảng, đường đường chính chính là Tri phủ, so với nhà muội mạnh hơn nhiều. Cha muội và huynh trưởng lúc ban đầu không khác gì tiểu tốt trong quân, mà dưỡng mẫu của muội, trước đây cũng chỉ là Tri phủ phu nhân.”

Ngô thị đương nhiên nghe nói qua những chuyện này, cho nên lúc trước khi vừa biết xuất thân của Triệu Vương Thế tử phi hoàn toàn không hiển quý, nàng còn thở dài nhẹ nhõm một hơi. Tuy nhiên chứng kiến hôn lễ vô cùng long trọng, trước đó không lâu lại truyền ra vụ Chương Hàm xông vào ngự tiền trần tình rồi về phủ dùng thủ đoạn lôi đình thanh trừng, mặc dù những hạ nhân phủ Tần Vương đều nói thầm Triệu Vương Thế tử phi cuồng vọng ương ngạnh, nhưng nàng thật hy vọng chính mình cũng có thể thẳng lưng ngẩng cao đầu như vậy một lần! Thời khắc này, nàng nuốt nước miếng biện luận: “Nhưng dưỡng mẫu của ngươi dù sao cũng là thiên kim Hầu phủ, hiện giờ phụ huynh ngươi cũng thăng chức...”

“Thiên kim Hầu phủ thì thế nào? Dưỡng mẫu đã mất rồi, tỷ tỷ kết nghĩa hiện giờ ở trong Hầu phủ cũng chỉ là người ăn nhờ ở đậu. Cho dù cha huynh muội được thăng chức, nếu thật sự muốn mỗi chiến công của họ không bị người cắt xén, hoặc khi đánh giặc không bị người ném đi tiên phong nơi nguy hiểm nhất để rồi xảy ra sai sót gì trở thành dê thế tội, vậy thì muội cần thiết phải đứng vững gót chân ở vương phủ!” Chương Hàm ngắt lời Ngô thị nói một tràng, thấy Ngô thị nghe vậy ngẩn ra, nàng cười như không cười hỏi thẳng: “Tẩu tử, trước khi được gả cho Tần Vương Thế tử, lệnh tôn chính là Tri phủ, không biết hiện giờ đang giữ chức gì?”

Quả nhiên Ngô thị tức khắc nói không nên lời. Chương Hàm nhàn nhạt phân tích: “Trước khi tẩu được sách phong Thế tử phi, lệnh tôn là Tri phủ, hiện giờ vẫn là Tri phủ. Lệnh tôn bối cảnh trong sạch, không kết bè kết cánh với quyền quý trong triều, làm quan chín năm thăng lên Tri phủ, đủ có thể thấy tài năng phẩm đức đều là tuyển chọn tốt nhất, tại sao mấy năm nay chỉ dừng tại chỗ bất động? Có câu 'Nhân tử cập phụ' cũng áp dụng trên người tẩu, biết đâu Hoàng Thượng vì thấy Thế tử phi tẩu đây không làm được gì mà suy ra vì lệnh tôn dạy dỗ bất lực, thế nên cho rằng để lệnh tôn làm quan thật lãng phí? Hiện giờ con đường làm quan của lệnh tôn dậm chân tại chỗ, nhưng sau này ai biết có thể bị biếm quan thôi chức hay không?”

(Nhân tử cập phụ 因子及父, câu này bà còm không hiểu lắm nên để đây cầu cao nhân giải thích)

“Đừng nói nữa, ngươi đừng nói nữa!”

Ngô thị rốt cuộc chân chính hoảng sợ, gắt gao nắm chặt góc áo, chỉ muốn cuộn người rúc đầu lảng tránh. Nhưng khiến nàng càng thống khổ hơn chính là, Chương Hàm vẫn chưa nói xong: “Tẩu tử, Lạc Xuyên Quận vương đã định ra Quận vương phi, là tôn nữ của An Quốc Công, xuất thân danh môn, muội đã từng gặp qua một lần, xác thật là mỹ nhân khí chất cao quý. Nếu tẩu vẫn giữ bộ dáng không vực nổi tinh thần thế này, không thể đồng lòng hợp sức với Tần Vương Thế tử, vậy thì người nhà của tẩu đừng nói được hưởng sự che chở của tẩu, không chừng còn bị tẩu liên lụy. Nhớ trước đây khi muội mới vào kinh, cùng lắm chỉ là theo bồi tỷ tỷ kết nghĩa, là giới dân nữ ăn nhờ ở đậu, gặp biết bao gian nan hiểm trở, tẩu biết muội đã vượt qua như thế nào hay không?”

Mặc dù từng câu từng chữ của Chương Hàm như những cây gai bén nhọn đâm thẳng vào đáy lòng, nhưng Ngô thị cắn chặt răng, vẫn nhịn không được sự tò mò mở miệng hỏi: “Ngươi làm thế nào chịu đựng được?”

“Bởi vì muội biết cha huynh còn trên chiến trường sinh tử không rõ, mẫu đệ còn ở quê nhà ngóng cổ chờ mong. Nếu muốn một nhà đoàn viên tốt đẹp, vậy thì bất cứ giá nào muội cũng phải can đảm cẩn trọng mà làm tốt tất cả mọi chuyện! Chỉ cần muội có thể gách vác nổi là đủ giúp được gia đình, có thể mang hạnh phúc tới cho người nhà chính mình!”

Gương mặt Ngô thị rốt cuộc thay đổi. Nghĩ đến mẫu thân đã từng trăm cay ngàn đắng từ phương xa mang đồ tới cho mình, nghĩ đến phụ thân tuy nghiêm khắc nhưng đối với mình cực kỳ quan tâm, còn hai ca ca trong nhà luôn thương yêu tiểu muội, hốc mắt bất giác đỏ ửng, nước mắt như hạt đậu rào rạt rơi xuống. Chương Hàm thấy thế lặng yên đứng dậy, phân phó Thu Vận đang canh cửa kêu người múc nước tới, nàng buông rèm cửa rồi lại chậm rãi đi tới bên người Ngô thị.

“Tẩu tử, tẩu còn trẻ, Tần Vương Thế tử tuy sức khỏe không bằng Thế tử nhà muội, nhưng hôm nay muội thấy vẫn rất tốt. Cho dù Tần Vương phi không phải người dễ ở chung, nhưng bà mẫu không ở kinh thành, tẩu chính là chưởng sự danh chính ngôn thuận trong vương phủ. Mọi việc tẩu hãy thương lượng với Thế tử gia, lấy ra chút đảm đương và khí phách. Còn phần tiếp xúc với chư vị cô cô thẩm thẩm, mặc kệ có hiểu được các vị ấy đang nói gì hay không, mặc kệ có cảm thấy hứng thú hay không, tẩu hãy can đảm nhập cuộc! Cho dù đứng bên cạnh không nói gì vẫn tốt hơn nhiều so với tẩu ngồi lẻ loi một mình. Thế gian này khốn cảnh rất nhiều, chỉ xem tẩu có đủ quyết tâm đánh vỡ nó hay không mà thôi!”

Lời nói giống như đòn cảnh tỉnh khiến cả người Ngô thị ngây dại. Không biết qua bao lâu, nàng ta mới đưa khăn chậm chậm khóe mắt, chợt đứng lên nhún người thi lễ thật sâu với Chương Hàm: “Hôm nay nhờ muội chỉ ra, ta mới biết trước đó mình sai lợi hại... Cảm ơn đệ muội cảnh tỉnh một phen! Tuy nhiên ta... ta...”

Ngô thị do dự hồi lâu, thấy Chương Hàm chỉ nhìn mình không thúc giục cũng không nhắc nhở, rốt cuộc nàng quyết tâm nói ra: “Chỉ là từ trước đến nay ta không thân cận với các vị cô cô thẩm thẩm, thật sự không dám tùy tiện đi lên nhập bọn. Hôm nay có thể nhờ đệ muội giúp ta một chút?”

“Muội còn tưởng là chuyện lớn gì.” Chương Hàm dứt khoát cười gật đầu, “Để muội nói hôm nay bận rộn quá, muốn nhờ tẩu giúp một tay, rồi tẩu cứ đi theo cùng tiến cùng thối với muội là được.”

Chốc lát, Thu Vận tự mình bưng chậu nước vào. Chương Hàm biết lúc này Phương Thảo đang canh giữ bên ngoài, yên tâm kêu Thu Vận hầu hạ Ngô thị rửa mặt rồi trang điểm lại. Đúng lúc này, bên ngoài truyền vào tiếng thông báo khẽ khàng của Phương Thảo: “Thế tử phi, xa giá của Thái tử điện hạ và Thái tử phi điện hạ đã đến bên ngoài đại môn!”

Chương Hàm đứng dậy mỉm cười nhìn Ngô thị nói: “Thái tử điện hạ và Thái tử phi điện hạ giá lâm, mọi người đương nhiên sẽ cùng ra nghênh đón, tẩu tử phải vực dậy tinh thần!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.