Vô Thượng Sát Thần

Chương 16: Chương 16: Đột Phá Chiến Sư Trung Kỳ




Tuyết Sư đầu hất lên, trực tiếp đem hai đầu Ấu Sư ném vào bên trong Linh Nhũ, Tiêu Phàm và Tiểu Ma Nữ ực ực lấy vài ngụm nước miếng, trên mặt lộ ra thần sắc ước ao ghen tị.

“Rống!”

Lúc này, Ấu Sư dưới chân Tiêu Phàm ngậm ống quần Tiêu Phàm hướng về phương hướng Linh Nhũ kéo đi.

Tiêu Phàm cười khổ, ánh mắt nhìn về phía Tuyết Sư, chỉ thấy Tuyết Sư nhẹ nhẹ gật đầu.

“Đa tạ tiền bối.” Tiêu Phàm hít sâu một hơi, hơi hơi xá nói, trong lòng vô cùng kích động.

“Tiêu Phàm, cho ta theo với.” Tiểu Ma Nữ trong mắt ánh sao lấp lánh, một mặt cầu khẩn nhìn Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm xem thường nhìn Tiểu Ma Nữ, nha đầu này vào lúc có chỗ tốt liền mặt dày mày dạn dịu dàng ngoan ngoãn như con cừu nhỏ, vào lúc không có chỗ tốt thì liên như một con cọp mẹ.

Bất quá, hắn vẫn là nhìn về phía Tuyết Sư nói: “Tiền bối, mới vừa rồi là nàng hỗ trợ ta mới có thể cứu nhi tử ngài.”

Tuyết Sư liếc mắt Tiểu Ma Nữ, cũng không nói thêm cái gì, Tiểu Ma Nữ lập tức hưng phấn vô cùng, hướng về phía Tuyết Sư bái nói: “Tạ ơn Tuyết Sư tiền bối.” Kim sắc Ấu Sư thấy thế liền lập tức vui vẻ, lập tức hướng về bên trong Linh Nhũ Trì chạy đi, Tiêu Phàm cùng Tiểu Ma Nữ tự nhiên cũng không chút do dự, cơ hội tốt như thế này bọn hắn lại làm sao có thể bỏ lỡ.

Linh Nhũ trăm năm trở lên, đừng nói bọn hắn chỉ là Chiến Sư cùng Chiến Sĩ, coi như là Chiến Tôn cũng sẽ tuyệt đối tranh nhau vỡ đầu.

Hai người Tiêu Phàm cùng Tiểu Ma Nữ nhảy vào bên trong Linh Nhũ Trì, Tiểu Ma Nữ không chút do dự triệu hồi ra Bát Phẩm Chiến Hồn: Ngân Hoàng Đằng.

Tuyết Sư nhìn thấy Bát Phẩm Chiến Hồn, con ngươi mạnh mẽ co lại, rất hiển nhiên nàng cũng nhận ra Bát Phẩm Chiến Hồn: Ngân Hoàng Đằng, nếu như không xảy ra điều gì ngoài ý muốn thì nhất định có thể tấn cấp Chiến Đế a.

Nhưng mà sau một khắc để cho nàng càng thêm chấn kinh là bên trong Linh Nhũ Trì, thiên địa linh khí điên cuồng hướng về thân thể Tiêu Phàm

dũng mãnh lao tới, tốc độ hấp thu Linh Lực ngay cả Tiểu Ma Nữ đều không bằng.

“Đồ lưu manh, Chiến Hồn của người là gì thế? tốc độ hấp thu Linh Lực làm sao nhanh như vậy?!” Tiểu Ma Nữ cũng kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, tốc độ hấp thu này đâu chỉ nhanh mà còn là rất khủng bố.

Nàng nắm giữ Bát Phẩm Chiến Hồn a, nhưng tốc độ hấp thu Linh Khí cũng không thể so sánh cùng với Lâm Dịch, điều này đại biểu cho cái gì nàng biết rất rõ ràng, Chiến Hồn của Tiêu Phàm có khả năng vượt qua Bát Phẩm.

“Ta cũng không biết.” Tiêu Phàm nhún vai cười một tiếng.

“Không nói thì không nói.” Tiểu Ma Nữ bĩu môi, trong lòng mặc dù khó chịu nhưng vẫn không muốn lãng phí thời gian hấp thu Linh Nhũ.

Một trượng xung quanh Linh Nhũ Trì lấy mắt trần có thể thấy tốc độ giảm bớt, Tuyết Sư một mực tại lẳng lặng nhìn xem, đối với Linh Nhũ kia cũng không có quá nhiều hứng thú.

Nó trước đó đã trải qua trải qua Linh Nhũ tẩy lễ, hiện tại Linh Nhũ đối với nó đã không còn tác dụng quá lớn, miễn cưỡng chỉ có thể chữa thương mà thôi.

Thời gian trôi qua, khi Linh Nhũ hạ xuống một phần ba thì trong cơ thể Tiêu Phàm truyền ra một trận âm thanh ầm ầm, tựa như một đạo gông xiềng đã bị phá vỡ.

Tuyết Sư híp hai mắt, nó biết rõ Tiêu Phàm đã đột phá đến Chiến Sư cảnh.

Tiêu Phàm thần sắc mười điểm bình tĩnh, nhắm hai mắt, tinh tế cảm thụ được toàn thân biến hóa, đột phá Chiến Sư cảnh, hắn hiển nhiên còn chưa hài lòng.

Bất quá, hắn cảm nhận thấy Hồn Lực bản thân cường đại hơn lúc trước gấp mười lần, hơn nữa,

U Linh Chiến Hồn có vẻ như cũng biến lớn mấy phần, nhìn quacàng thêm thần bí khó lường.

Chỉ có Bạch Thạch vẫn lẳng lặng nằm bên trong đan điền, trừ phát ra bạch mang yếu ớt thì không còn dị động khác.

Sau một hồi, Tiểu Ma Nữ cũng rốt cục đột phá đến Chiến Sư hậu kỳ, thương thế trên người nàng tất cả đều phục hồi như cũ, cả người nhìn qua càng thêm thanh tú linh động.

Đương nhiên, Tiêu Phàm chắc chắn sẽ không bị bề ngoài của nàng mê hoặc, Tiểu Ma Nữ này bề ngoài giống như là Tiên Nữ, nhưng trong nội tâm lại là Ma Nữ tràn đầy Ma Tính.

Đồng thời, ba đầu Ấu Sư ở đây cũng nhanh chóng đột phá, hình thể bọn chúng lấy mắt thường có thể thấy tốc độ không ngừng biến lớn, hơn

nữa, có thể rõ ràng nhìn thấyKim Sắc Ấu Sư kia hình thể rõ ràng to hơn hai con còn lại một vòng.

Tuyết Sư thấy thế, trong mắt lóe lên một vòng tinh quang, ánh mắt thỉnh thoảng đảo qua trên người Tiêu Phàm, tựa như muốn đem Tiêu Phàm nhìn thấu đồng.

Đáng tiếc mặc cho nó có quan sát như thế nào thì Tiêu Phàm ngoại trừ tốc độ hấp thu Linh Khí nhanh một chút cũng không có gì khác thường, hắn chỉ giống như một người bình thường.

Sau một ngày Linh Nhũ Trì rốt cục thấy đáy, khí thế trên người Tiêu Phàm lại thay đổi, thể nội lại truyền ra một trận âm thanh ầm ầm giống như sóng lớn vỗ bờ.

Khí lưu quanh người vũ động, ba đầu Ấu Sư cùng Tiểu Ma Nữ ném chút bị thổi bay.

Tuyết Sư không chút do dự đem ba đầu Ấu Sư ra, Tiểu Ma Nữ tức giận nhìn Tiêu Phàm, mém chút thì chửi ầm lên.

Bất quá cuối cùng nàng vẫn nhịn xuống, bởi vì nàng cũng đã đột phá đến Chiến Sư cảnh đỉnh phong, cũng không thể chỉ dựa vào một chút Linh Nhủ này để đột phá tiếp.

Nếu như không có Tiêu Phàm, đừng nói đột phá, cho dù trong thời gian ngắn có thể khôi phục thương thế nhưng cũng không thể đột phá được, hơn nữa trải qua Linh Nhũ tẩy lễ, nếu nàng củng cố cảnh giới thì con đường tu luyện sau này của nàng sẽ có chỗ tốt cực lớn.

“Chiến Sư cảnh trung kỳ!” Lúc này, Tiêu Phàm mở mắt ra, trong mắt lóe lên một vệt kim quang, kích động tới cực điểm, sau đó đi ra Linh Nhũ Trì nhìn về phía Tuyết Sư nói: “Đa tạ tiền bối.”

“Rống!” Tuyết Sư gầm nhẹ một tiếng, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn qua ba con Ấu Sư.

Tiêu Phàm ánh mắt rơi vào ba đầu Ấu Sư, nhưng để hắn kinh ngạc là con Ấu Sư mà hắn cứu lại đột phá cảnh giới Chiến Sư, hơn nữa hình thể dài tới dài hai mét, toàn thân tản mát ra một cỗ Vương Giả chi khí.

Bất quá, điều này cũng không làm cho Tiêu Phàm quá kinh ngạc, Ngũ Giai Hồn Thú con vừa ra đời chính là cảnh giới Chiến Sĩ, qua Linh Nhũ tẩy lễ liền đột phá đến Chiến Sư cảnh cũng xem như bình thường.

Làm hắn khiếp sợ nhất là, Ấu Sư kia toàn thân lông tóc vậy mà tróc ra, ẩn ẩn có thể nhìn thấy bên ngoài cơ thể nó mọc ra một bộ lông non vàng óng.

Tiêu Phàm đại khái biết được ý của Tuyết Sư, gật gật đầu nói: “Ta thử một lần, bất quá có thể thành công hay không liền phải xem vận khí.”

Tiểu Ma Nữ kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm cùng Tuyết Sư, không biết hai người đang muốn làm gì, tất nhiên nàng còn không có nhìn ra điều đặc thù của Kim Sắc Ấu Sư.

“Rống!” Tuyết Sư gầm nhẹ, gật đầu nhìn Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm đi đến bên người một đầu Ấu Sư, sờ sờ đầu nó, bộ dạng Ấu Sư rất hưởng thụ, Tiêu Phàm điều động Hồn Lực trong cơ thể, Bạch Thạch tỏa ra quang mang nhàn nhạt, một cỗ lực lượng thần bí hướng về cơ thể Ấu Sư thẩm thấu vào.

Tiểu Ma Nữ không biết cho nên chỉ có thể lẳng lặng đứng ở cách đó không xa chờ đợi.

Sau một lát, sự tình quỷ dị liền phát sinh, chỉ thấy toàn thân Ấu Sư vậy mà cũng dần biết thành màu vàng nhạt.

Tiêu Phàm thu hồi bàn tay, hắn có thể cảm ứng được quang mang Bạch Thạch bị giảm đi không ít, bất quá trong lòng hắn lại vô cùng kích động: “Bạch Thạch có thể làm cho Hồn Thú biến dị? Năng lực này quá khủng đi.”

Tiêu Phàm lại đi đến bên cạnh con Ấu Sư cuối cùng, dùng phương pháp tương tự giúp nó biến hóa, khi lông của Ấu Sư biến thành màu vàng thì cả người hắn cũng đến lúc hư thoát.

Để cho Hồn Thú biến dị không chỉ tiêu hao năng lượng của Bạch Thạch mà còn tiêu hao Hồn Lực vô cùng lớn.

“Tiền bối, đây đã là cực hạn.” Tiêu Phàm cười khổ một tiếng, thiếu chút nữa thì ngã xuống, Tiểu Ma Nữ vội vàng đỡ lấy hắn, ánh mắt lộ ra vẻ cổ quái.

“Rống!” Tuyết Sư gật gật đầu, ánh mắt lộ ra vẻ cảm kích, lập tức đi đến một bên góc động quết một cái liền xuất hiện một tảng đá lấp léo nhiều màu sắc.

Tiêu Phàm ánh mắt sáng lên, không ngờ tất cả cái này đều là Hồn Tinh, hơn nữa có mấy khỏa Hồn Tinh Tứ Giai, hắn cũng không có khách khí, trực tiếp nắm lên một viên liền bắt đầu thôn phệ luyện hóa, khôi phục Hồn Lực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.