Vô Thượng Thần Đế

Chương 96: Chương 96: Diệu Đại Sư Suy Đoán




Tốc độ chân nguyên lưu động càng lúc càng nhanh, Mục Vân sâu sắc cảm giác được, những chân nguyên kia giống như bầy cá lưu động trong biển rộng lớn, không ngừng vẫy vùng, Mục Vân hấp thu mỗi một chỗ lực lượng trong thân thể, hội tụ đến phần bụng.

Mà khi những chân nguyên kia triệt hội tụ đến phần bụng Mục Vân, một luồng chân nguyên mênh mông lần nữa hội tụ trong mỗi một đạo kinh mạch trong thân thể Mục Vân, kích phóng xuất mỗi một tế bào, lần nữa hội tụ về phía phần bụng, không ngừng mở rộng đan nguyên.

Đối với chân nguyên phun trào trong kinh mạch, Mục Vân cũng chẳng suy nghĩ gì nữa.

Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, đặt toàn bộ những chân nguyên này vào trong cơ thể.

- Bát trọng Tụ Đan cảnh, thành!

Trong lòng quát khẽ một tiếng, chân nguyên trong đan điền Mục Vân nhanh chóng tụ tập, áp súc đến một chút, cẩn thận cảm ứng, có thể phát hiện trong đan điền có một đan nguyên đang chậm rãi chìm nổi, chân nguyên nồng đậm tản mát ra từng tia, câu thông kinh mạch toàn thân Mục Vân.

Chỉ cần hiện tại Mục Vân muốn, hắn có thể lập tức bộc phát chân nguyên trong đan nguyên trong đan điền đến mỗi một nơi hẻo lánh trong thân thể, thậm chí càng mạnh hơn so với trước đó chân nguyên hội tụ tại từng bộ phận trong thân thể!

- Hô...

Ngay giờ phút này, Diệu Thiến đại sư cũng hô thở ra một hơi, đứng dậy, nhìn đan lô, sắc mặt đỏ lên.

Thực sự quá thần kỳ!

Đan dược tam phẩm Tố Tâm Đan, Mục Vân nói phương pháp và trình tự cho hắn, trong này, dưa theo sở học của hắn, hoàn toàn là trước đó chưa từng tiếp xúc.

Thậm chí có nhiều chỗ, cách làm của Mục Vân khác biệt với phương pháp được công nhận trên đại lục, thế nhưng lúc thi triển đi ra, Diệu Thiến đại sư mới cảm giác, phương pháp của Mục Vân, thực sự rất cao!

Gần như mỗi một bước, Diệu Thiến đại sư đều sẽ tự hỏi, vì sao lúc trước hắn lại không nghĩ tới làm như vậy!

Cho đến giờ phút này, Diệu Thiến mới hiểu được, vì sao cháu gái của mình tôn sùng đối với vị đạo sư tuổi trẻ này như thế!

Đồng thời cũng càng thêm giám định suy nghĩ trong lòng Diệu Thiến đại sư.

Sau lưng Mục Vân, nhất định là có một vị cường giả tinh thông luyện đan, luyện khí âm thầm dạy bảo hắn.

Nếu không, một con tư sinh hưởng dự phế vật Bắc Vân thành mười năm, làm sao có thể một bước lên trời, đột nhiên hiểu rõ nhiều đan dược như vậy, phương pháp luyện chế binh khí.

Hắn dù sao cũng là luyện đan sư tam phẩm mấy chục năm, không giống những thiếu niên như Diệu Tiên Ngữ.

Cho dù tính cách Mục Vân đại biến, thiên phú kinh nghười thì nhiều lắm cũng chỉ là đề cao tu vi, luyện khí và luyện đan cũng không giống như tăng cao tu vi, mà cần phải có người dẫn đạo.

Bằng không thì một luyện đan sư nhất phẩm, cho dù cắm đầu tạo xe, cả một đời cũng có thể là không cách nào bước vào hàng ngũ luyện đan sư nhị phẩm!

- Tốt, Tố Tâm Đan, đa tạ Diệu đại sư!

Nhìn ba viên Tố Tâm Đan thành phẩm trong tay, Mục Vân một bả nhấc lên nói:

- Ta còn có chuyện khẩn yếu cần làm, đan phương Tố Tâm Đan này, từ nay về sau sẽ thuộc về Diệu đại sư ngài, cáo từ!

Đan phương của một môn đan dược tam phẩm, nói tặng người là tặng người, không thể không nói, Mục Vân thật đúng là đại khí!

- Chậm đã!

Nhìn Mục Vân muốn đi, Diệu đại sư ngăn lại nói:

- Mục Vân, ta thấy ngươi gấp gáp như vậy, nhất định là giải độc cho ai, dược hiệu của Tố Tâm Đan này, cũng phải để lão phu nhìn mới hiểu được.

Hơi trầm ngâm, Mục Vân nhẹ gật đầu.

- Đi thôi!

Nhìn thấy gia gia đi theo Mục đạo sư rời khỏi, Diệu Tiên Ngữ tức giận quệt mồm.

Hai người này, từ vừa rồi bắt đầu luyện đan, hoàn toàn xem mình như không khí.

Mặc dù trong lòng biệt khuất, nhưng Diệu Tiên Ngữ vẫn chạy chậm một đường, đi theo hai người, đi vào Mục gia.

- Các ngươi làm gì đấy?

Vừa đến trong tiểu viện nghĩa phụ ở lại, một tiếng quát từ trong tiểu viện vang lên.

Mà giờ khắc này, bốn tên hộ vệ ở cửa tiểu viện đã biến mất không thấy gì nữa.

- Làm gì? Gia chủ bệnh nặng, chúng ta đương nhiên là chữa bệnh cho hắn, Mục Càn Khôn, Mục Càn Vân, hai huynh đệ các ngươi muốn làm cái gì? Tạo phản sao?

- Không dám!

Trong tiểu viện, Mục Càn Khôn chắp tay, nói:

- Chúng ta phụng mệnh lệnh của thiếu tộc trưởng, thủ hộ tộc trưởng đại nhân!

- Thiếu tộc trưởng?

Nghe được xưng hô thế này, Mục Phong Nguyên cười:

- Thiếu tộc trưởng? Tên phế vật Mục Vân kia cũng xứng xưng là thiếu tộc trưởng? Tộc trưởng thụ thương hôn mê đã có đại trưởng lão ta phụ trách! Hiện tại ta muốn dẫn tộc trưởng đi chữa bệnh, các ngươi ai dám ngăn cản?

- Ta dám!

Đang lúc này, Mục Vân hét lớn một tiếng, đi vào trong tiểu viện.

Hắn mới chỉ rời khỏi gần nửa ngày, lão già Mục Phong Nguyên này đã không nhịn được.

Chữa bệnh?

Nghĩa phụ nằm ở trên giường nửa tháng, lão già này chẳng quan tâm, sau khi mình lộ ra thân phận đạo sư cao cấp của Bắc Vân học viện, hai người đột nhiên có lòng tốt muốn chữa bệnh cho nghĩa phụ, trong đó không có gì mờ ám, Mục Vân căn bản không tin.

- Ngươi...

Mục Phong Nguyên vừa định mở miệng mắng, nhìn thấy Mục Vân từ cửa tiểu viện đi vào, phía sau còn đi theo Diệu Thiến thì lập tức ngậm miệng lại.

- Diệu đại sư, khách quý ít gặp, khách quý ít gặp!

- Ha ha, đại trưởng lão tốt!

- Không biết Diệu đại sư đi vào Mục gia là có chuyện gì sao?

Diệu Thiến cười ha hả đáp lại nói:

- Mục Vân đạo sư mời lão hủ luyện một viên đan dược, lão hủ đến đây xem đan dược này đến cùng có công hiệu gì!

Đan dược?

Nghe thấy Diệu Thiến nói vậy, lông mày Mục Phong Nguyên nhíu lại.

Chẳng lẽ tiểu tử này đã phát hiện Mục Lâm Thần trúng là độc gì?

Làm sao có thể!

Trong đầu Mục Phong Nguyên lướt qua hết suy nghĩ này đến suy nghĩ khác, nhìn ánh mắt Mục Vân, càng ngày càng lo nghĩ.

- Diệu đại sư, phiền phức!

- Việc rất nhỏ!

Diệu Thiến cười hắc hắc, trực tiếp đi lên phía trước.

Toàn bộ Mục gia, hai người Mục Phong Nguyên, Mục Phong Thanh dám cản Mục Vân, thậm chí có đôi khi vi phạm ý nguyện của tộc trưởng Mục Lâm Thần, thế nhưng là Diệu Thiến, bọn hắn cũng không dám cản.

Toàn bộ Bắc Vân thành cũng chỉ có viện trưởng Bắc Vân học viện Lục Khiếu Thiên mới dám khiêu chiến với Diệu Thiến đại sư.

Nhìn thấy Diệu Thiến tiến vào trong phòng, sắc mặt Mục Phong Nguyên biến thành xanh xám.

Trước đó, Mục Vân đi Bắc Vân sơn mạch, đáng hận Đông Phương Ngọc, Cận Đông lại không giết chết hắn.

Mà sau khi Mục Vân lần nữa đi Bắc Vân sơn mạch lại cấu kết với Tần Mộng Dao.

Thân thể Tần Mộng Dao khôi phục, Tần lão thái gia - gia chủ Tần gia Tần Thì Vũ vẫn một mực trong bóng tối phái không ít cường giả đi sát đằng sau.

Hắn căn bản không có cơ hội hạ thủ.

Hiện tại ngược lại tốt, muốn giết Mục Vân, ngược lại trở nên càng phiền phức.

- Đại trưởng lão, cũng không cần làm phiền ngài tốn kém, tin tưởng đan dược Diệu đại sư luyện chế đủ để nghĩa phụ khôi phục, đại trưởng lão vẫn nên đi về nghỉ ngơi đi!

- Hừ!

Nghe thấy Mục Vân nói vậy, Mục Phong Nguyên xanh mặt, nói:

- Vậy đương nhiên không được, việc này quan hệ đến tính mạng tộc trưởng, lão phu đương nhiên phải xác định vạn vô nhất thất mới có thể rời khỏi, để tránh một ít người thừa cơ mưu hại tộc trưởng!

Mưu hại?

Trong lòng Mục Vân cười lạnh.

Đến cùng là ai mưu hại còn không biết đâu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.