Vương Hầu Đại Hạ

Chương 2: Chương 2: Lần đầu gặp gỡ




Dịch: Tiểu Duyên đáng yêu

***

Nhìn lại “kiệt tác” của mình trong chốc lát, Ninh Thần ngây ngốc nở nụ cười, tự khẳng định bản thân quả nhiên là một thiên tài.

Dưới ánh sáng lờ mờ, nữ tử xinh đẹp rạng ngời đã biến mất, thay vào đó chính là một vị thái giám chính tông đầu bù tóc rối.

Nữ tử này rất khuyết thiếu thường thức, giữ nguyên sắc mặt. Trái lại, Ninh Thần đứng chờ một hồi mà cũng không thấy nàng khen hắn đôi ba câu, thế là dần dà tự cảm thấy khó chịu hơn. Mà thôi kệ, hắn là đàn ông, không thể so đo với một nữ tử trẻ được.

Kéo lão thái giám xuống gầm giường xong, Ninh Thần bèn tự mình nằm xuống giường, sau đó nhìn chằm chằm vào nữ tử kia. Hắn còn lo lắng dặn dò thêm một câu: “Chờ khi cấm quân đến, ngươi lập tức chém xuống một đao. Mà nhớ là, phải canh vị trí chém cho chuẩn xác đấy nhé!”

Nữ tử kia ngầm hiểu, nhẹ nhàng gật đầu. Tiếp theo, nàng cầm lấy thanh tiểu đao tịnh thân, lẳng lặng đi tới bên cạnh hắn, bình tĩnh cởi quần hắn ra.

“Chuyện gì xảy ra thế? Sao không thắp đèn lên?”

Chẳng bao lâu sau, tiếng bước chân vang dội vọng đến. Mấy vị tướng sĩ cấm quân đi vào. Gã đầu lĩnh mặc chiến giáp sắc xanh sáng loáng nhìn lướt qua cả căn phòng, nghiêm nghị hỏi.

“Roẹt...”

Gã còn chưa hỏi xong, thanh đao nhỏ trong tay nữ tử kia đã chém xuống, vẽ nên một vầng hoa máu, bắn thẳng vào mặt nàng. Dòng máu đỏ tươi chảy dọc xuống trên gò má của nàng, đồng thời khiến cho khuôn mặt vốn dĩ bẩn thỉu của nàng càng thêm lắm lem hơn.

“Gió lớn tắt nến, không có gì đáng ngại! Làm quen tay rồi, có đèn hay không cũng chẳng sao.”

Nữ tử kia nói giọng khàn khàn, còn thanh đao trong tay đã bị nhuộm thành một lưỡi đao máu đỏ thẫm. Ánh đèn lờ mờ, bầu không khí quỷ dị, tất cả đã khiến mấy vị cấm quân ở cửa đều cảm thấy ớn lạnh sống lưng.

Nhìn gã thiếu niên mặc chiếc quần đầy máu đang nằm trên giường, mấy vị cấm quân tại đây thầm cảm thấy rợn cả tóc gáy. Vốn dĩ, phòng tịnh thân là một nơi khá xui xẻo và bẩn thỉu. Nếu không vì mệnh lệnh, ai lại muốn chạy đến nơi đây đâu?

“Đi! Đi kiểm tra những nơi khác.”

Chẳng phát hiện ra điều gì bất thường, vị tướng lĩnh cầm đầu kia phất tay lên, dẫn toán cấm quân phía sau nhanh chóng rời khỏi chốn thị phi này.

Ninh Thần, kẻ không thể nào kiên trì lâu hơn được nữa, lập tức bật ngồi dậy. Hắn vừa hít thật sâu để kiểm soát cơn đau, vừa nghiến răng nghiến lợi mà nói:

“Con mụ kia! Ngươi cố ý, đúng không?”

Một đao vừa rồi, chỉ cần lệch đi nửa tấc là hắn buộc phải nói lời tạm biệt với kiếp sống đàn ông. Không những thế, ả chém sâu như vậy, dù không trở thành thái giám thì hắn cũng gặp nguy cơ bỏ mạng vì mất máu.

“Ừm!”

Nữ tử ấy thành thật gật gật đầu, còn Ninh Thần thì tức giận đến mức suýt nữa là đã ngất đi. Tại sao lại có kẻ khi dễ người khác đến như vậy chứ?

“Tiếp theo, phải làm sao đây?” Nàng mở lời hỏi.

Nàng biết, đây chỉ vẻn vẹn là mới bắt đầu. Hoàng cung chắc chắn sẽ thực hiện lệnh giới nghiêm trong một thời gian dài. Nàng khó mà trốn thoát được, vì sớm muộn gì cũng bị phát hiện ra.

“Đúng rồi! Ta còn chưa hỏi ngươi, ngươi đã làm gì mà khiến nhiều người lùng bắt đến vậy?” Ninh Thần rất tò mò; vừa tỉnh lại, hắn đã gặp phải cảnh tượng cấm quân hoàng cung truy lùng kẻ gian ngoạn mục như vậy. Quả nhiên, ông trời thật quan tâm đến hắn nha.

“Ám sát Hạ hoàng, nhưng thất bại!”

Nữ tử kia rất bình tĩnh, Ninh Thần cũng rất bình tĩnh. Một lát sau, hắn thất thanh hô to, “Cái gì?”

Thấy ánh mắt sắc bén của nàng ta, Ninh Thần bẽn lẽn cười, “Thất lễ, thất lễ rồi!”

Hắn bất giác ngã lưng phía sau; nữ tử này là một kẻ tàn nhẫn, hy vọng nàng đừng nổi khùng lên rồi tiện tay giết người diệt khẩu nữa.

“Ngươi vẫn chưa trả lời ta. Phải làm gì tiếp theo đây?”

Nữ tử ấy hỏi một lần nữa.

“Chờ!”

Lúc này, Ninh Thần cũng rất nghe lời, vội vàng trình bày kế hoạch, “Không lâu sau, sẽ có tiểu thái giám tới đây đón người. Căn phòng này đã được kiểm tra qua, tối nay hẳn là sẽ không có cấm quân đến nữa. Ngươi tạm thời trú ẩn lại trong này. Nhớ kỹ! Ngàn vạn lần không được thử nghiệm chạy trốn.”

Nhìn chằm chằm Ninh Thần hồi lâu, nàng nhẹ nhàng gật đầu, tỏ vẻ sẽ nghe theo ý kiến của hắn.

Quả nhiên, không bao lâu sau, có hai tiểu thái giám đến, yên lặng khiêng hắn đi khỏi đây.

Nữ tử kia lẳng lặng nhìn Ninh Thần rời đi; đôi mắt sáng ngời của nàng dưới ánh đèn trông cực kỳ mỹ lệ, ngay cả vết máu dơ bẩn trên mặt cũng không thể lấn áp đi nét đẹp này.

Không mất quá nhiều thời gian, hai tên tiểu thái đặt Ninh Thần xuống một chiếc giường bên trong một căn phòng khá rộng rãi. Đó là một dãy giường nối liền nhau; tất cả đều là thái giám vừa mới được tịnh thân không lâu. Có kẻ vẫn đang trong trạng thái ngất đi, chưa thể tỉnh lại; có người thì vụng trộm khóc lóc, chẳng rõ là vì quá đau hay bởi lý do nào khác.

Thuốc cầm máu trị thương được đặt sẵn ở đầu giường, ai cũng có phần. Đây chỉ là một nơi tạm thời, ngày mai sẽ có người đến phân công nơi công tác cho bọn họ. Nếu may mắn, có thể được bố trí đi hầu hạ các vị quý nhân hay hoàng tử, biết lươn lẹo một chút thì tiền đồ sẽ vô cùng khá khẩm sau này. Trái lại, ai xui xẻo hơn sẽ bị đưa đến Y phường, suốt ngày chỉ biết làm công việc lặt vặt mà thôi.

Sau khi tạm thời an toàn, Ninh Thần bắt đầu bình tĩnh suy nghĩ đến thời gian sinh hoạt tiếp theo. Hắn chắc chắn sẽ không thể ở lại trong hoàng cung được. Nơi này có tai mắt quá nhiều, không cẩn thận sẽ bị phát hiện ra bản thân là thái giám giả mạo. Đến lúc đó, chắc chắn sẽ bị lão Hoàng đế kia phân thây thành trăm mảnh.

Tuy nhiên, về nữ tử kia, cả thủ đoạn lẫn khuôn mặt của nàng đều là một chuyện cực kỳ phiền toái. Một tay chơi dám ám sát cả Hoàng đế như thế, hắn thật lòng không muốn trêu vào. Suy nghĩ đầu tiên ở thời điểm hiện tại của hắn chính là: Làm cách nào để tiễn bà cô này đi khỏi đây bây giờ? Ngộ nhỡ vào một ngày khó ở nào đó, nàng ta tiện tay giết quách hắn luôn thì sao? Tới lúc đó, có muốn khóc to một trận cũng không còn mạng để khóc!

Không biết là vì bị nữ tử kia chém một đao quá sâu nên mất máu quá nhiều, hay thật sự là quá mệt mỏi, Ninh Thần nghĩ ngợi một hồi thì ngủ thiếp đi. Xung quanh căn phòng chỉ còn lại từng tiếng khóc trầm thấp hòa cùng tiếng mưa rơi lào xào bên ngoài, rả rích suốt cả đêm.

...

Thời gian hạnh phúc luôn rất ngắn ngủi; trong lúc Ninh Thần đang ngủ thật ngon, bầu trời bất giác sáng lên. Ánh mặt trời buổi sáng rất đáng ghét, vì nó minh chứng cho sự nghiệp thái giám của hắn đã chính thức bắt đầu.

Sau đêm mưa, bầu trời trong vắt. Ninh Thần khập khiễng vịn tường ngồi dậy, bước tập tễnh ra khỏi phòng. Đi dạo hai vòng, hít thở bầu không khí sảng khoái bên ngoài, tâm tình của hắn cũng ổn định hơn. Ngay lúc ý thơ đang dâng trào, vừa định cảm thán một vài câu để hân thưởng cho tâm tình tốt đẹp này, thì một giọng nói nghe như vịt đực kêu réo vang lên khiến lồng ngực của hắn cảm giác tức anh ách, chẳng khác nào nuốt nhầm một con ruồi vào miệng vậy.

“Tiểu tử nhà ai, không được chặn đường của công công như vậy!”

Trông thấy một vị mặc áo dài màu xanh bảo thạch với hình thêu tiên hạc trên mình vải, tay cầm phất trần, đầu đội mũ lông khổng tước với đá quý khảm nạm, làn da trắng nõn từng phân từng tấc, chẳng những thế lại đi kèm với một gương mặt bán nam bán nữ - không khác gì một tên Đông Phương Bất Bại lúc về già, Ninh Thần lập tức đè nén cảm giác buồn nôn trong dạ dày, lui một bước về sau để tránh đường. Lúc này, hắn vô thức động phải vết thương ngay đùi, thế là vừa đau đớn vừa cắn răng mà đáp.

“Tiểu nhân ra mắt công công! Chúc công công vạn phúc kim an!”

“Hả?”

Triệu Cẩn dừng bước, tò mò nhìn thoáng qua thiếu niên trước mắt, hỏi:

“Vạn phúc kim an? Đúng là một lời chào kỳ quái! Ngươi học câu này từ ai thế?”

“Toang bà nó rồi!”

Vừa nghe xong, Ninh Thần lập tức biết mình nói sai lời. Nhưng hắn mới tới nơi này, có quỷ mới biết cung cách chào hỏi nơi đây sẽ như thế nào. Chuyện đã đến nước này, đành phải nói phét tí thôi.

“Công công vạn phúc! Là do tiểu nhân bị khí thế của công công chấn động, nhất thời lỡ lời, thế mới thuận miệng dùng cách nói khi trẻ nhỏ muốn biểu đạt lòng tôn kính với trưởng bối theo phong tục từ quê hương của tiểu nhân như vậy. Là do tiểu nhân thất lễ, mong công công tha thứ cho tiểu nhân không hiểu chuyện.”

Nói đến cuối cùng, ngay cả bản thân Ninh Thần cũng cảm thấy buồn nôn. Không những thế, cũng không biết trên người lão thái giám này đã thoa lên thứ gì mà có mùi hương cực kỳ quái dị, khiến hai mạch Nhâm Đốc của hắn cứ run rẩy không ngừng. Hiện tại, hắn chỉ muốn tát ngay một cái cho lão chết quách đi là xong.

“Tiểu gia hỏa, thông minh lắm. Sau này, cứ theo gia!”

Đến lúc này, Triệu Cẩn mới đánh giá hắn từ trên xuống dưới một phen, để rồi hài lòng gật đầu sau đó. Đây đúng là một hàng mới khá ổn; nếu bồi dưỡng tốt, chắc chắn có thể giúp ít nhiều việc cho lão sau này.

“Theo cmn ông!”

Ninh Thần thầm nguyền rủa một câu, bất quá trên mặt vẫn là bộ dáng tươi cười như trước, “Đa tạ công công cất nhắc! Tiểu nhân mới vừa nhập cung, có rất nhiều chỗ không hiểu. Được công công để mắt đến như vầy, dĩ nhiên là tiểu nhân không thể kìm nén được nỗi vui mừng.”

“Ùm! Tốt lắm! Sau này, ngươi cứ gọi ta là Triệu công công. Ngươi tên gì?”

“Ninh Thần”

“Ừm! Vậy sau đó, chúng ta sẽ kêu ngươi là Tiểu Ninh tử.” Triệu Cẩn gật đầu, tỏ vẻ hài lòng.

“Mẹ kiếp nhà ông.”

Vừa nghe đến cách xưng hô này, Ninh Thần nhất thời muốn nôn ọe, thế nên vật thốt ra bốn chữ như vậy. Trước mắt, thật sự là không thể nhẫn nhịn được nữa rồi.

“Hả? Ngươi vừa nói gì?”

Triệu Cẩn nhíu mày. Lão không rõ chữ “mẹ kiếp” của hắn có ý nghĩa gì; bất quá, giọng nói của tiểu tử này tựa hồ mang theo một chút cảm xúc bất mãn, khiến lão không vui.

“Không có! Không có gì! Triệu công công ban danh, tiểu nhân quá mức vui mừng.” Ninh Thần cười vui hạnh phúc, rạng ngời như hoa nở. Tiểu Ninh tử? Cả nhà ông mới là Tiểu Ninh tử.

“Chúng ta có việc nên đi trước! Tiểu Ninh tử, trong cung có rất nhiều quy định đấy. Ngươi bắt buộc phải học thuộc lòng nhé!” Nói xong, Triệu Cẩn vẩy ngang phất trần, xoay người rời đi.

Phù phù...

Nhìn Triệu đại công công đi xa, Ninh Thần thở dài một hơi. Hắn đưa tay lau sach mồ hôi trên trán. Thế gian này, kẻ khó đối phó nhất quả nhiên không phải là nữ nhân, mà chính là mấy tên bán nam bán nữ.

“Nô tài nhà ai, dám chặn đường ở đây thế?”

Xui rủi thay, đúng lúc này lại có một tiếng trách móc lớn hơn vọng đến bên tai, cũng Ninh Thần sợ tới mức giật điếng cả người.

“Cái mẻo gì thế này? Lại tới nữa à?”

Ninh Thần nổi cơn thịnh nộ ngay lập tức.

Ta chỉ đang đứng ở địa cmn phương này, mắc mớ gì mà chặn đường các ngươi?

Vừa muốn nổi giận ngay tại chỗ, ấy thế mà, khi trông thấy đỉnh lọng có thêu hoa văn hình phượng hoàng kia, lửa giận trong lòng hắn đã bị một chậu nước lạnh tát vào mà tắt hẳn.

“Ngạch Tích nương, kẻ này là ai thế?”

Được bốn nàng cung nữ thanh tú, hai trước hai sau, hầu cận cạnh bên, một vị nữ tử với cung trang hoa mỹ, khuôn mặt diễm lệ vô song từ từ tiến tới. Nàng có búi tóc theo hình phượng, để lộ ra tóc mai; ánh mắt liếc ngang chóng vánh chứa đầy sắc xuân; làn da mịn màng cứ như ngọc ngà vừa mềm mại, lại óng ánh lên một vầng sáng mờ nhạt. Trông cả người có bảy phần mỹ lệ, ba phần quyến rũ, khiến ai nấy vừa trông đến đều khó mà dời ánh mắt đi.

Ninh Thần không biết nữ nhân này, bất quá dù chưa từng ăn thịt heo thì chắc chắn cũng đã từng thấy qua con heo chứ! Với kiểu cách và lễ tiết như vậy, trong hoàng cung này có lẽ chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay nha. Hơn nữa, nữ nhân này cũng không dễ chọc, mà sớm muộn gì thì hắn cũng phải chạy trốn mà thôi. Do đó, vẫn nên khiêm tốn một chút thì tốn hơn.

Lui một bước, lại lui thêm một bước, Ninh Thần khom người, cúi đầu, thầm tâm niệm: Ta chỉ là người qua đường, xin người đừng trông thấy ta.

Tiểu thái giám dẫn đường thấy Ninh Thần nhường đường như vậy thì cũng chỉ hừ nhẹ một tiếng, mà không nói thêm gì nữa. Thân là nô tài, y cũng không thể nào tỏ vẻ quá hống hách dọa người trước mặt chủ tử được.

“Khoan đã!”

Mới đi qua hai bước, Vạn Vân Thường đột nhiên dừng lại, nhìn lướt qua Ninh Thần, mở miệng nói:

“Vì sao không quỳ?”

Lúc này, bốn vị cung nữ và tên tiểu thái giám kia mới phản ứng lại. Từ mới gặp nhau đến bây giờ, tên thiếu niên lạ lẫm này vẫn không quỳ xuống. Nếu không phải Vạn quý phi mở miệng, cả bọn vẫn còn chưa kịp nhận ra.

“Tiểu nhân mới nhập cung, không rõ quy củ trong cung, mong nương nương thứ tội.” Biết không thể quả ải dễ dàng được, Ninh Thần thầm thở dài, dùng ngữ khí cung kính mà đáp lại.

“Bây giờ biết rồi chứ?”

“Thưa, biết rồi!”

“Vậy tại sao vẫn không quỳ?”

“Mới vừa được tịnh thân, thân bất do kỷ, mong nương nương minh giám.”

Vạn Vân Thường không chịu buông tha, Ninh Thần cũng không chịu quỳ xuống. Giằng co một lát, Vạn Vân Thường nhếch nhẹ môi, dõi đôi mắt khiếp người mà nhìn chằm chằm vào Ninh Thần, tựa như cẩn thận đánh giá một điều gì đó.

“Ồ? Thì ra là vậy! Thế cũng không sao.”

“Đa tạ nương nương.”

Ninh Thần thở phào nhẹ nhõm, cúi thấp đầu để che đi sự kiêu ngạo của bản thân; lúc này, giọng điệu của hắn vẫn luôn giữ vẻ tôn kính một cách đúng mực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.