Vương Hậu Nữ Tướng Cung

Chương 52: Chương 52




Tôi cảm thán một hơi rồi nói:

Ngọc Diêu yếu đuối, Ngọc Nhiêu tuổi nhỏ, ca ca lại chinh chiến sa trường nên trong nhà chỉ có thể dựa vào tỷ muội chúng ta. Nếu chúng ta bị người ngoài chia rẽ, tự làm mình tổn thương nhau thì gia môn quả thật vô vọng.

Hoán Bích thất thanh khóc:

Hoán Bích đã phụ lòng dạy dỗ của trưởng tỷ, Xin trưởng tỷ tha lỗi.

Tôi tự tay nâng muội ấy đứng lên:

Hy vọng chuyện của mẫu thân muội chưa đi nói với Hoa phi, nếu bị bọn họ biết được, chỉ sợ ngày sau phát sinh nhiều chuyện, Chân môn sẽ bị phiền nhiễu vô tận.

Hoán Bích lắc đầu nói:

Muội chưa từng nói cho bọn họ biết. Mấy tháng trước sinh nhật mẫu thân, Tào tiệp dư thấy muội khóc lóc trong Thượng Lâm uyển một mình, tưởng tỷ trách đánh muội nên mới mượn cớ cùng muội thân cận. Muội chỉ là muốn lợi dụng nàng ta cùng Hoa phi để có được sự chú ý của hoàng thượng, chứ không hề có ý định hãm hại trưởng tỷ. Hơn nữa chuyện của mẫu thân quan hệ trọng đại, muội không dám với bọn họ.

Tôi gật đầu:

“Muội không nói là may rồi.”

Lại nói: “Muội tưởng cầu gì là bọn họ có thể cho muội sao, mà ta là trưởng tỷ, ta nhất định hội.”

Tôi nhân cơ hội hỏi chút chuyện của Hoa phi cùng Tào tiệp dư rồi mới cho Cận Tịch tiến vào trong phòng trực đêm.

Sáng sớm, trời bắt đầu mưa,lúc đầu chỉ tí tách từng giọt nhỏ, sau lại như lũ bão, mưa tầm tã cả ngày, ào ào như nước đổ,vô số dòng nước rớt xuống mái nhà chảy xuống hiên, cây cỏ tràn ngập nước, không khí lành lạnh lan tỏa.

Sau giờ ngọ, trời còn mưa lớn hơn nữa. Tôi nhìn sắc trời, lên tiếng:

Lưu Chu, lấy dù cùng ta đi ra ngoài.

Lưu Chu kinh ngạc nói:

“Tiểu thư, trời mưa lớn thế này cũng đi à?”

Tinh Thanh đi lên khuyên nhủ: “Tiểu chủ muốn đi sao? Mưa lớn lắm, không tốt cho sức khỏe.”

Cận Tịch cũng khuyên: “Hay là đợi mưa nhỏ hẵng đi ra ngoài.”

Tôi chỉ nói: “ Đi một chút sẽ trở lại.”

Nếu không để ý lời bọn họ, Lưu Chu bất đắc dĩ nói: “ Tính tình tiểu thư chúng ta luôn như thế, nói một lần là đủ.” Rồi lấy dù lớn dìu tôi đi ra ngoài.

Đi tới chỗ cây xích đu ngày trước, bốn phía không có một bóng người,chỉ nghe thấy tiếng mưa khắp nơi. Tôi cúi đầu nhìn chiếc giày thêu cùng gấu váy bị ướt nhẹp, thở dài một hơi, hóa ra hắn ra chưa đến. Bản thân ngẫm lại thấy buồn cười, người ta đường đường là Vương gia, thời tiết xấu như thế phải ở trong vương phủ ngâm thơ, đang yên đang lành tự dưng chạy vào trong cung làm chi?

Có lẽ hôm qua lời hắn nói chỉ là câu bông đùa, chỉ có mình tưởng thật. Lại có lẽ hắn thật tình muốn thưởng thức khúc phổ với mình, nhưng ngại thời tiết này không có cách nào tiến cung. Miên man suy nghĩ một lúc, giữa trời mưa to lạnh lẽo này, Lưu Chu nhỏ giọng nói:

“ Tiểu Thư hay là chúng ta đi về trước.”

Tôi nhìn giọt mưa tí tách rơi không nói câu gì, Lưu Chu không dám nói nữa, tôi hơi nghiêng đầu, thấy cô ấy bị mưa làm ướt một bên bả vai, cả người hơi run rẩy, tự dưng nảy sinh ý nghĩ thương xót, nói:

Làm khó muội rồi, chúng ta đi về thôi.

Lưu Chu vội vàng đáp lại “Vâng”, đỡ tôi trở về. Cận Tịch thấy chúng tôi về, pha nước trà gừng nóng hổi cho chúng tôi uống, tôi bảo Lưu Chu đi thay quần áo ngay kẻo ốm.

Mưa đêm buồn chán, tôi ngồi ở buồng sưởi đánh đàn bài Vũ Lâm Lâm, nghe tiếng mưa ngoài cửa sổ, lại có chút kinh ngạc, động tác tay cũng bắt đầu chậm chạp, Hoán Bích bưng nước trái cây đi vào, đứng ở một bên nói:

Tiểu thư đang đánh bài Sơn Cao à?

Tôi phục hồi tinh thần lại, nói:

Sau khi vào cung, thính giác cũng kém hơn trước à? Đây là Vũ Lâm Lâm.

Lưu Chu đáp:

Vâng.

Hoán Bích nhỏ giọng nói:

Mùa xuân, chưa đến mùa đàn hương

Hoán Bích kinh ngạc nói:

Tiểu thư tự mình nghe đi, đây mà là Vũ Lâm Lâm sao?

Lòng tôi cả kinh, chẳng lẽ từ nãy giờ tôi đàn bài Sơn Cao sao? Tại sao tôi lại không biết nhỉ? Tôi gọi Lưu Chu đi vào, hỏi:

Vừa rồi ta đàn khúc gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.