Vương Hậu Nữ Tướng Cung

Chương 7: Chương 7




Mi Trang vừa đỡ tôi vừa vén mái tóc tôi lên, nhẹ giọng nói: “ Muội muội thở dài làm gì, có thể nhập cung là phúc nhiều người mong muốn còn không được. Huống hồ hai tỷ muội ta lại cùng tiến cung, có thể chăm sóc lẫn nhau. Lúc này thái giám tuyên chỉ đã đi rồi. Chân bá phụ nhất định rất vui mừng.”

Ngón tay tôi túm một góc váy để xuống cầu thang, chỉ yên lặng không nói. Sau một lúc lâu mới nói nhỏ: “ Mi tỷ tỷ, muội không muốn thật mà.”

Tỷ ấy kéo ống tay áo tôi, nói chậm rãi: “ Tỷ hiểu. Chẳng phải tỷ đã từng nói, với tài mạo của muội cho dù trốn tránh cũng khó.” Tỷ ấy ngừng lại một chút, thu hồi nụ cười:: Huống chi với tư chất của tỷ và muội, chẳng lẽ muốn nương thân vào con người tầm thường hay sao??”

Ở ngoài cửa chỉ còn vài xe ngựa và một số người nữa, trước xe ngựa còn treo một chuông gió ngọc lưu ly lay động, như là không tự chủ được bản thân mình. Người hầu Lưu Chu và Hoán Bích đang chờ ở trên xe, từ xa xa thấy chúng tôi đi đến, liền cầm áo choàng nhảy xuống xe ngựa chạy đến chỗ tôi. Hoán Bích đỡ lấy cánh tay tôi, nhẹ giọng nói: “ Tiểu thư vất vả quá.” Lưu Chu đem áo choàng khoác lên trên người tôi để giữ ấm.

Mi Trang tỷ được tỳ nữ Thải Nguyệt đỡ lên xe, lên ngựa rồi vẫn không quên vén rèm xe nói: “ Mấy ngày nữa có Giáo Dẫn Cô cô sẽ đến phủ hai chúng ta dạy lễ nghi trong cung. Trước khi thánh chỉ đến chính thức tiến cung, hai tỷ muội ta tạm thời không thể gặp mặt, muội muội bảo trọng nhé.”

Tôi gật đầu, Lưu Chu cùng Hoán Bích đỡ tôi lên xe. Cung nữ trong cung khoanh tay hạ lễ, trong miệng kính cẩn mà nói: “ Cung tiễn hai vị tiểu chủ.”

Tôi vén rèm lên quay đầu nhìn thoáng qua, bầu trời nửa ánh hoàng hôn, màu đen màu tím của ánh nắng chiều, nếu như nó phản chiếu suốt chân trời sẽ thành một mảnh gấm. Sương mù nơi đây huyền ảo bây lơ lửng trong không gian cung đình, sâu rộng tạo xanh vàng rực rỡ khí thế bức người, làm cho tôi ấn tượng.

Xe còn chưa kịp tới trước cửa phủ Thị Lang, nhìn xa xa đã thấy tiếng trống nhạc và pháo bùm chíu inh ỏi. Lưu Chu giúp tôi xốc màn xe lên, nhiều đèn lồng màu đỏ chiếu sáng cả một góc phố. Xa xa thấy toàn bộ người trong nhà đứng ở trước cửa chờ, trong mắt tôi nóng lên, hốc mắt rơi lệ, nhưng trước mặt người khác chỉ có thể nhịn.

Xe ngựa dừng lại, người hầu trong nhà tôi sớm đưa tay đón lấy. Vẻ mặt phụ thân và mẹ không biết là vui hay buồn nữa, trên mặt có nét cười hớn hở, trong mắt hàm chứa lệ. Tôi vừa định nhào vào trong lòng ngực mẹ, bất chợt tất cả mọi người quỳ xuống, cung kính làm tôi dừng lại: “ Thần Chân Viễn Đạo và gia quyến tham kiến tiểu chủ“.

Tôi lập tức sững sờ, lúc này mới nhớ là tôi đã được Hoàng Thượng chọn làm cung tần, giờ chỉ chờ Thánh chỉ ban xuống xác nhận danh phận, phẩm chất là xong. Sự thật này khiến tương lai của tôi đã có sự thay đổi lớn. Lòng tôi rất đau khổ, kiềm chế, không được khóc, đưa tay nâng cha mẹ lên.

Phụ thân vội vàng xua tay: “ Tiểu chủ không thể được. Như này không hợp quy củ.” Hoán Bích vội vàng lấy một khăn lụa, tôi lau nước mắt, cố hết sức giữ bình tĩnh nói: “ Đứng lên đi.“...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.