Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 10: Chương 10: Náo động phòng




Thân thể Lãnh Băng Cơ suy yếu, ngủ cực kỳ say. Có điều bởi vì vết thương ở ngực vẫn âm ỉ đau cho nên trong đầu nàng xuất hiện những giấc mộng kỹ quái.

Nàng mơ thấy lần đầu tiên gặp Mộ Dung Phong, tim đập thình thịch. Nửa tháng trước ở Tương Phủ, nàng và Lãnh Băng Nguyệt gặp nhau ở hậu viện. Lãnh Bằng Nguyệt vẫn như mọi khi, luôn buông ác ý buông lời châm chọc khiêu khích với chính mình. Từ khi mẫu thân qua đời vì bệnh, ca ca bệnh nặng, chính mình ở trong Tương phủ không có chỗ dựa, lại đối mặt với sự khiêu khích của Lãnh Băng Nguyệt, phần lớn chỉ có thể nén giận.

Lãnh Băng Nguyệt không buông tha, chặn đường đi của nàng lại, đưa tay lên xé rách đường viền cổ áo của nàng: “Dã nha đầu lớn lên ở thôn quê, không biết liêm sỉ, quy củ. Nói không chừng đã sớm thông đồng với dã nam nhân nào đó, còn ở trước mặt ta tỏ vẻ thanh cao. Hôm nay để ta nghiệm thân người xem, Xích Luyện Thủ Cung của người có còn không?”

Nàng giật nảy người, sợ rằng Lãnh Băng Nguyệt sẽ biết được bí mật của nàng, nên hoảng sợ đưa tay ra chặn lại.

Lãnh Băng Nguyệt liên tiếp lùi về phía sau hai bước, thét lên một tiếng kinh hoàng, trực tiếp ngửa thân mình ra sau, chìm vào ao dưới cầu.

Trị Thu kinh hãi kêu cứu: “Cứu mạng, đại tiểu thư đầy nhị tiểu thư xuống nước rồi!”

Lãnh Băng Nguyệt chìm nổi trong nước, y sam bị tuột một nửa, lộ ra bờ vai tròn thơm và khuôn ngực trắng ngần. Xích Luyện Thủ Cung vốn chỉ nữ nhân Lãnh Gia có nay trúng phải nước càng đỏ rực và bắt mắt hơn.

Một bóng dáng của Tuyển Tú Anh, giống như đang sải cánh, lướt trên mặt nước, đưa Lãnh Bằng Nguyệt lao ra khỏi mặt nước, vững vàng đáp xuống cầu. Đôi mắt tăm tối đảo qua y phục hỗn độn của Lãnh Bằng Nguyệt, hắn cởi áo choàng trên người xuống, giúp nàng ta bọc lại thân mình.

Thân thể yếu ớt của Lãnh Băng Nguyệt mềm mại dựa vào trong vòng tay của y, tựa hồ như bị rút hết xương cốt, thấp giọng thì thào: “Phong Vương gia”. Nam nhận từ trên trời đáp xuống như thiên thần này chính là Mộ Dung Phong, đây là lần đầu tiên hai người gặp lại.

Phụ thân từ phía sau chạy tới, chẳng thèm hỏi nguyên do, ông ta bước lại, hung hăng tát Lãnh Băng Cơ: “Đồ độc phụ! Ngay cả muội muội ruột cũng ra tay! Còn không mau quỳ xuống!”

Đối mặt với nộ khí xung thiên của phụ thân, Lãnh Băng Cơ đưa tay sờ đôi gò má, nổi uất ức hiện lên trên đôi mắt: “Con không có. Là nàng vô lễ trước. Con chỉ đưa tay ra chặn thôi.”

“Không biết ăn năn hối cải, còn nói dối. Lúc nãy phụ thân và Phong Vương gia đã trông thấy rõ. Ngươi quả thật là tiện nữ bất lương. Còn không mau tạ tội với muội muội, rồi cầu xin Phong Vương gia điện hạ tha lỗi”

Lãnh Bằng Nguyệt toàn thân ướt đẫm, khe khẽ run lên cầm cập, gương mặt hiện lên vẻ ép dạ cầu toàn: “Là nữ nhi không cần thân, xin phụ thân đừng trách phạt tỷ tỷ”.

Mộ Dung Phong quay mặt lại, một đôi mắt âm u lạnh lùng đột nhiên nhìn về phía Lãnh Bằng Cơ, vẻ mặt đầy chán ghét nhìn nàng: “Hung hăng ngang ngược, gian xảo độc ác. Hữu Tướng đại nhân, nàng ta chẳng phải là đại tiểu thư của quý phủ sao? Tại sao So với những lời nói trước mặt thái hậu lại khác xa như vậy?”

Vẻ mặt của phụ thân có chút lúng túng: “Là do họ quan quản giáo không nghiệm. Chị bằng để cho ma ma của mệnh phủ dạy nàng những quy củ.”

“Không cần” Giọng nói của Mộ Dung Phong lạnh như dao: “Trưởng nữ của quý phủ quá kiêu ngạo, bổn vương thật không thu nhận nối, Ta sẽ nhập cung thỉnh chỉ với phụ hoàng và hoàng tổ mẫu, kêu người hủy bỏ hôn ước giữa hai ta”

Phụ thân đại kinh thất sắc: “Phong Vương điện hạ, chuyện này.” Mộ Dung Phong cúi đầu liếc nhìn Lãnh Băng Nguyệt điềm đạm đáng yêu trong ngực: “Đồng thời, bổn vương cũng sẽ xin chiểu chỉ, gả nhị tiểu thư làm vương phi cho Phong Vương Phủ ta”

Cả người Lãnh Băng Cơ run lên, mặc dù lòng đầy uất ức, nhưng đành phải an phận yên lòng, không nói nhiều nữa, rũ mắt xuống. Kể từ khi nàng biếc vào am ni cô ác mộng kia, Mộ Dung Phong đã là một tinh tủ chẳng thể với tới. Khuôn mặt của phụ thân dịu lại, rồi một niềm vui chợt hiện lên trong mắt ông ta: “Tiểu nữ ta được Phong Vương điện hạ xem trọng, quả là có phúc phận”.

Chóp mũi Mộ Dung Phong hừ lạnh: “Có điều, ta cũng mong hữu tướng đại nhân về quản giáo lại đại tiểu thư cho thật tốt. Bổn vương không hy vọng, vương phi tương lại của bổn vương xảy ra chuyện như ngày hôm nay, vô duyên vô cớ bị người ta ức hiếp”

Lãnh Băng Cơ khẽ cắn môi dưới, những giọt nước mắt không làm chủ được cử rưng rưng, cuối cùng rơi xuống. Trong ánh sáng mờ ảo của nước mắt, nàng nhìn thấy Lãnh Băng Nguyệt được Mộ Dung Phong che chở, nghênh ngang rời đi. Trước khi rời đi còn để lại cho nàng một vẻ mặt đắc ý vì âm mưu đã thành.

Lãnh Bằng Cơ tỉnh dậy sau cơn ác mộng, nàng nở một nụ cười khổ, ngực đau vô cùng. Một mặt là vì vết thương cũ, mặt khác là bởi vì cảm xúc của nguyên chủ.. Nàng càng cảm động, trái tim như bị kim châm.

Phụ thân không thương, di nương hãm hại, thứ muội lại hoành đao đạt ái. Mặc dù nguyên chủ hương tiêu ngọc vẫn nhưng oán hận và không cam lòng vẫn tồn tại trong cơ thể.

Nhi Nhi nghe thấy tiếng động trong phòng, nhẹ nhàng bước vào: “Tiểu thư, người tỉnh rồi sao? Thương thế đã ổn hơn chưa?”

Lãnh Bằng Cơ nhìn bầu trời bên ngoài, trời đã chuyển hoàng hôn, ánh sáng của mặt trời lặn lan tràn qua màn cửa sổ trắng, phủ một lớp màu vàng lên chiếc bình ngọc bích trên bàn.

“Đỡ hơn nhiều rồi” Nàng ngẩng mặt lên, thấy rõ, đôi mắt của Nhi Nhi đỏ hoe, trông giống như một con thỏ vậy. “Tại sao người lại khóc? Ai bắt nạt ngươi sao?” Nhi Nhi cầm lòng lắc đầu: “Không có, nô tì chỉ ngứa mắt thôi.” “Ngươi nói thật!”

Nhi Nhi ngẩng mặt lên, còn chưa nói gì, những giọt nước mắt như trân châu võ giả tuôn ra ào ạt: “Người của vương phủ khinh người quá đáng. Lúc nãy nô tì vào bếp, kêu họ nấu cho tiểu thư một chút cháo thịt bằm. Ai ngờ lại bị chế nhạo. Chén canh rõ ràng còn được hầm trên bếp với rượu Hoa Điều. Bọn họ nói đã tắt lửa rồi, muốn ăn cơm phải đợi đến tối”.

Lãnh Bằng Cơ nghe nàng nhắc đến chuyện này, cũng cảm thấy đói bụng, như thể hôm qua ngồi trên kiệu hoa đến ngày hôm nay, chỉ có chút nước gạo dính răng. Khi nàng hồi cung cũng đã quá giờ cơm trưa, Nhi Nhi theo nàng một bước cũng không rời, nên khẳng định cũng chưa ăn gì.

Nàng nắm lấy tay Nhi Nhi, kéo nàng ấy về phía mình, giúp nàng ấy lau nước mắt trên mặt: “Ngươi theo ta đã chịu nhiều oan ức rồi. Bất luận ngươi có đi đâu, làm gì cũng không thiếu kẻ hay coi thường người khác, thế nên đừng vì họ mà nổi giận. Nói với tiểu thư nhà ngươi, ta sẽ làm chủ cho ngươi. Vương gia đâu?”

Nhi Nhi thấu hiểu rất rõ tình cảnh xấu hổ của tiểu thư nhà mình, lắc đầu như trống bỏi: “Nô tì không thấy oan ức gì hết. Tiểu thư người ngàn vạn lần đừng đi tìm vương gia”

Lãnh Băng Cơ kéo giày xuống đất: “Đừng lo lắng, ta tự có chừng mực, sẽ biết tự lượng sức mình. Những người khác đâu rồi?” “Trong bếp đã sớm chuẩn bị xong mâm cỗ. Nhất định là ở trong sân của nhị tiểu thư”

Nếu không nói thì quên mất, tối qua Mộ Dung Phong chưa được ăn món mặn. Hôm nay khẳng định là đang vội vã tìm Lãnh. Bằng Nguyệt để cùng nhau thưởng thụ mùi vị động phòng hoa chúc rồi.

Nàng dùng một cây trâm ngọc búi lại mái tóc dài đến thắt lưng đã buông thả, sau đó đứng lên “Danh sách của hồi môn của ta nằm trong tay ngươi sao?”

Nhi Nhi lắc lắc đầu: “Vương ma ma đang cầm, nếu tiểu thư cần, nô tỳ có thể chạy qua đó lấy. Chỉ là từ lúc vào phủ tới giờ, không thấy ma ma đầu”

“Ngươi sợ là không lấy lại được rồi. Về sau hãy đề phòng Vương ma ma một chút, bà ta không phải là người của ta” Nhi Nhi không hiểu lời nói của tiểu thư nhà mình: “Tại sao?”

Lãnh Băng Cơ hít một hơi sâu: “Đương lúc còn ở am ni cô Nam Sơn, ý thức của ta không tỉnh táo là do hít phải mê hương của Vương ma ma cho. Hơn nữa, lúc ta gặp nạn, thật không biết bà ta đã đi đâu, mới khiến cho người ta thừa cơ hội”

Nhi Nhi tức giận nghiến răng: “Tiểu thư đối đãi với bà ta tốt như vậy, thật đúng là lòng lang dạ sói. Nếu bà ta dám quay lại, nô tì sẽ dùng gậy đánh đuổi bà ta đi”.

Lãnh Băng Cơ nhẹ nhàng lắc đầu, quay người bước ra ngoài: “Đánh đuổi làm gi? Không phải ta hiện đang đi mời bà ta quay trở về sao? Giữ bà ta lại vẫn còn có ích.”

“Người đi đầu vậy?” Nhi Nhi có chút không hiểu, lòng vẫn chưa yên tâm: “Người vẫn còn bị thương đó”. “Đi xem động phòng” – Lãnh Băng Cơ đầu chẳng quay lại mà trả lời.

Nhi Nhi ở phía sau giật bắn người, tiểu thư nhà mình không phải đang còn mơ ngủ sao? Phong Vương gia một thân sát khí hại người, luôn xem mạng người như cỏ rác, tiểu thư không tìm cách trốn đi, tại sao còn tiến đến chính diện? Nhất là khi vương gia với tiểu thiệp của mình cùng nhau ân ái thì chết chắc đó.

Nàng run rẩy, lật đật đuổi theo, tay chân mềm nhũn, nói năng không còn lưu loát nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.