Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 240: Chương 240: Lẽ nào thực sự có thai rồi




Tri Thu giống như bị sét đánh, dưới chân như muốn bén rễ.

Nghe đôi nam nữ trong phòng đang lúc cao hứng tăng vọt, nghe đến mức mặt nàng ta như bị lửa thiêu đốt, ửng đỏ cả lên.

Đến khi Đinh Hương bên ngoài viện khế ho một tiếng, nàng.

ta mới chầm chậm hoàn hồn, co cổ lại, tay chân nhẹ nhàng đi trở về, hồi lâu mà vẫn chưa trở lại như thường.

Lẽ nào, Phương Phẩm Chỉ này là đàn ông?

Trời ạ, hắn ta lại dám đường đường chính chính chạy vào.

Vương phủ, thông dâm với Lãnh Băng Nguyệt. Gan lớn như vậy, không sợ rơi đầu sao?

Hay cho chiêu dối gạt, kéo danh nghĩa Kim nhị gì chứ, trai giả gái, làm loại chuyện tẳng tju. Chẳng trách lại sợ người như vậy.

Nàng ta lại nghĩ lại, dù sao Phương Phẩm Chi và Lãnh Băng Nguyệt đã có mối quan hệ này thì sao hắn ta lại muốn lấy lòng mình, tặng cho mình dùng Ngưng Hương Đan?

Nghĩ đến đây, bỗng một luồng khí lạnh xông thẳng từ chân đến ngực. Làm sao Phương Phẩm Chỉ lại có thể tốt đến mức đó? Sợ rằng đây là một cái bẫy!

Định Hương kéo mành từ ngoài tiến vào, tò mò nhìn nàng ta một cái: “Mặc ngươi sao lại đỏ như vậy?”

Tri Thu hoảng loạn xoa xoa mặt: “Lần đầu tiên làm trộm, căng thẳng quá, xém chút nữa bị dọa mất hồn rồi”

Đinh Hương cũng chẳng hề hoài nghỉ: “Điểm tâm đâu?”

Từ bên cạnh Tri Thu lấy ra một túi điểm tâm, nhét vào.

trong tay Đinh Hương: “Ta có lấy ra một chút, chắc Triệu ma ma không nhìn ra được, tuyệt đối đừng để bà ta nhìn thấy”

Đinh Hương ôm lấy điểm tâm, vui mừng hớn hở đi.

Tri Thu vẫn luôn ngây ngốc đứng trước cửa sổ hồi lâu mới ổn định lại tâm tình, sắc mặt trở lại như thường.

Trong phòng, hai người say mê vui vẻ cuối cùng cũng thu mưa kết thúc.

Lãnh Băng Nguyệt hung hăng nhéo cánh tay không thành thực của Phương Phẩm Chị, liếc mắt một cái, trong đáy mắt chứa đầy ý xuân, phong tình vạn chủng.

“Thuốc chàng đưa cho Tri Thu thật sự có hiệu quả sao?

Sao mấy ngày nay ta để tâm nhìn thử mà Tri Thu lại chẳng có phản ứng rõ ràng gì cả thế?”

“Không thể nào?” Phương Phẩm Chỉ gạt bỏ ngay: “Loại thuốc này hiệu quả nhanh chóng, chỉ cần nàng ta dùng theo lời †a nói đoạn thời gian này triệu chứng nghiện thuốc đã bắt đầu.

Chắc chắn sống không bằng chết. Lúc nàng ta phát tác, nàng cầm thuốc trong tay, bảo nàng ta sủa tiếng chó thì nàng ta cũng ngoan ngoãn nghe lời”

“Nha đầu này rất quỷ quyệt, tâm nhãn nhiều như ngó sen.

Rất có thể không có động tĩnh gì trước mặt ta là do giả bộ”

“Đợi nàng ta bị chúng ta khống chế rồi, ta sẽ giúp nàng dạy dỗ nàng ta. Nàng nói thế nào thì là cái đó.”

Trong điệu cười có chút thô tục, Lãnh Băng Nguyệt tát hắn ta một cái, không hòa nhã gì mà thúc giục: “Một bụng toàn là nam trộm nữ dâm. Đứng dậy, đừng để người khác nhìn thấy bộ dạng này”

Phương Phẩm Chỉ luyến tiếc không nỡ mà vồ qua, nàng ta trốn tránh, đứng dậy từ giường, rồi nhảy xuống dưới.

Bỗng dưng cảm thấy hoa mắt chóng mặt, trước mặt sao.

vàng chao đảo, cơ thể nghiêng ngả, xém chút nữa đã té xuống đất. Cũng may Phương Phẩm Chỉ nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy nàng 1a.

“Mềm nhữn chân luôn sao? Biết sự lợi hại của ta chưa?”

Lãnh Băng Nguyệt nghỉ ngơi trong lòng hắn ta hồi lâu mới lắc nhẹ đầu, dần dần trở lại bình thường. Phương Phẩm Chi đỡ nàng ta ngồi xuống ghế, rót một ly trà mới đút nàng ta uống hai ngụm rồi xoay người đi mặc đồ.

©ổ họng Lãnh Băng Nguyệt có hơi ngứa, nôn khan hai cái, tay đỡ ngực: “Bớt ba hoa đi! Hai hôm nay trời nóng, ăn gì cũng không vào, ngửi thôi đã muốn nôn. Chỉ đói thôi mà không muốn ăn”

“Xem nàng khi nấy sinh khí dồi dào, rất lợi hại” Phương Phẩm Chỉ thờ ơ trêu đùa: “Đừng nói thực sự có giống của ta rồi đấy nhé.”

“Nhổ, miệng quạ đen!”

Lãnh Băng Nguyệt phỉ nhổ một câu, sau đó bỗng dưng sững sờ, hãi hùng khiếp vía một trận, sắc mặt càng thêm khó coi, đến cả môi cũng bắt đầu run rẩy: “Mang, mang thai?”

Ngược lại Phương Phẩm Chỉ cũng bị bộ dạng của nàng ta dọa cho nhảy dựng, mặc đồ lên, thong thả chỉnh lại đai lưng: “Nhìn dáng vẻ bị dọa của nàng kìa. Thân thể là của nàng, lẽ nào nàng vẫn không biết sao?”

“Trước kia ta chưa từng mang thai, sao biết được?” Lãnh Băng Nguyệt càng thêm lo sợ, nghi ngờ, bất an: “Kinh nguyệt của ta không bình thường lắm, ngày tháng không chuẩn. Tính ra, hình như, hình như hơn một tháng chưa có rồi”

“Vậy mau đi tìm đại phu xem xem”

lói hay nhỉ! Sao ta dám?” Lãnh Băng Nguyệt sắp khóc ra tiếng rồi, thất thần nói: “Làm sao đây? Lỡ như thật sự có thai thì làm sao đây? Lúc này nó đến để góp vui gì chứ? Chẳng phải muốn cái mạng của ta sao?”

Phương Phẩm Chỉ chẳng hề cho là vậy: “Xem lá gan của nàng kìa, này thì có gì chứ? Không muốn thì một bát canh hoa hồng, muốn thì sinh ra thôi”

Lời chàng nói chẳng chút lương tâm!” Bỗng dưng Lãnh Băng Nguyệt nổi giận: “Ta không phải Lãnh Băng Cơ. Chàng cho rằng con của ai Mộ Dung Phong đều sẽ nuôi sao? Lời lần trước chàng nói quả thật mộng tưởng hão huyền. Làm gì mà dễ dàng tính kế chàng ta như vậy?”

Phương Phẩm Chỉ cười lạnh một tiếng: “Ta nói có cách là có cách. Chỉ xem nàng có gan không thôi! Chỉ cần nàng nghe.

ta! Tính kế Mộ Dung Phong hắn ngủ với nàng, một tháng sau nàng lại để lộ chuyện mình có mang. Chẳng phải tất cả mọi chuyện đều được giải quyết dễ dàng sao?”

“Nàng có thể một bước lên mây, mẹ quý nhờ con. Có thể ngang vai ngang vế với Lãnh Băng Cơ, lại có thể cản được mối họa Quận chúa Cẩm Ngu, một mũi tên trúng nhiều đích. Nếu không, cả đời này Mộ Dung Phong không chạm vào nàng thì nàng cho rằng cái danh nghĩa Trắc phi này có thể giữ được không? Vĩnh viễn cũng đừng mong trở mình. Nàng nói đi, nghe hay không nghe?”

Lãnh Băng Nguyệt hoàn toàn hoảng loạn rồi. Nàng ta hiểu rõ nếu như thật sự đồng ý với Phương Phẩm Chỉ thì chính là con đường không có lối về, buông cung không thể thu tên lại.

Cũng không hề có cơ hội hối hận nữa.

Nàng ta ngây người hồi lâu, nhưng vẫn không hạ được quyết tâm.

“Chàng cho ta thời gian để suy nghĩ”

“Ta cho nàng thời gian, nhưng cái thai trong bụng nàng không đợi ai cả. Nàng phải hạ đao cắt đống hỗn loạn. Trước tiên nhanh chóng đi tìm đại phu xem thử. Sớm đưa ra quyết định”

Phương Phẩm Chỉ lại hóa trang xong lần nữa thì nhấc giỏ lên đi ra. Liếc mắt về phía của Tri Thu, sau đó vặn eo bước ra ngoài, chẳng vội cũng chẳng chậm.

Tri Thu chẳng hề do dự mà lập tức đuổi theo: “Tiểu Chỉ cô nương”

Phương Phẩm Chỉ ngoảnh mặt lại: “Hóa ra là Tri Thu tỷ”

Lúc này Tri Thu mới để ý đánh giá hắn ta một lượt, thân cao, xương cốt dài. Mặc dù là eo thon như dương liễu nhưng bờ vai có hơi rộng. đôi chân giấu bên dưới váy cũng vô cùng to mập. Ngày nóng như thế này còn mặt đồ lót cao cổ, rõ ràng đang cố che giấu yết hầu.

Không phải là đàn ông thì là gì?

Mọi người đều bị gương mặt tinh tế như sứ, mong manh dễ vỡ này của hắn ta lừa rồi.

Nàng ta đi thẳng vào vấn đề hỏi Phương Phẩm Chỉ: “Ngưng Hương Đan lần trước ngươi cho ta đã dùng hết rồi. Xin hỏi, ngươi có thể giúp ta tìm thêm mấy viên không?”

Phương Phẩm Chi khẽ cười, đã dự liệu từ trước, tỉ mỉ nhìn Tri Thu một lượt: “Có phải cảm thấy sau khi ăn xong vô cùng thoải mái không? Nhưng tỷ có cảm thấy có cảm giác kỳ quái gì không?”

Tri Thi cắn răng: “Không có cảm giác gì cả. Chỉ cảm thấy toàn thân thư thái, giống như cưỡi mây đạp gió. Quả thật danh bất hư truyền”

Phương Phẩm Chi có chút kinh ngạc: “Quả thực đã ăn hết rồi sao? Có dùng rượu nóng để uống không?”

Tri Thu cười vô cùng tự nhiên: “Mỗi ngày một viên, đã dùng xong từ lâu rồi. Có điều dùng rượu lạnh để uống, da cũng chẳng thấy có cải thiện gì”

Dễ dàng nhận thấy Phương Phẩm Chi có hơi nghỉ hoặc: “Loại thuốc này đương nhiên phải dùng thời gian dài mới có hiệu quả. Tỷ mới dùng mấy viên, sao lại có tác dụng tức thì được?”

Hắn ta mò một hầu bao từ trong tay áo ra. Lấy từ bên trong mấy viên thuốc bọc giấy dầu, đưa cho Tri Thu: “Tặng cho tỷ mấy viên nữa. Nhớ kỹ, nhất định phải dùng rượu nóng để uống đấy”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.