Xanh Thẳm

Chương 9: Chương 9: Khu rừng nhỏ




Editor: Tieu

Beta: Winnie

_____

Thời tiết ban ngày nắng gắt, ánh mặt trời chói chang như thiêu đốt cả Trái Đất, học thể dục vào những ngày thể này đúng là khiến người ta bực bội, trừ khi lớp nào đó cũng học chung tiết thể dục này.

Vì nguyên nhân đó, vào tiết thứ hai ngày thứ sáu của trường Nhất Trung thành phố K, tiết học thể dục của nữ sinh trên sân là khoảng thời gian được mong chờ nhất.

Tiếng chuông tan học tiết thứ nhất vang lên không lâu, tiết thể dục trên sân trường đã tụ tập rất nhiều học sinh. Còn có một số nữ sinh học tiết trước vẫn lưu luyến không muốn rời đi.

Bất kể họ đứng ở đâu để trò chuyện, thì ánh mắt của các nữ sinh luôn hướng về một hướng.

Bóng dáng mà tất cả mọi người đều chờ đợi trong lòng nhưng không nói ra đang âm thầm bước vào cửa, nhỏ giọng đè nén những làn sóng hưng phấn, tốp năm tốp ba học sinh ở giữa sẽ tản ra.

Vì thế mọi ánh mắt từ bốn phương tám hướng đều dồn về một chỗ.

Lạc Trạm ôm bóng rổ đi ở giữa đám nam sinh lớp 11-1, thân hình thon dài cao gầy, vô cùng chói mắt.

Toàn bộ ánh mắt đều rơi xuống trên người Lạc Trạm nhưng anh không hề để ý, mí mắt lúc nào cũng gục xuống, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên ngáp một cái, luôn duy trì bộ dáng ỉu xìu hòa cùng một chút lười biếng dưới ánh mặt trời.

Tiền Thân Hào đứng bên cạnh nhìn, rồi thở dài nói thẳng: “Nếu em là anh, có được gương mặt này, tuyệt đối sẽ không lãng phí giống anh. Tại sao vận mệnh không ban nhan sắc giá trị này cho em mà lại cho anh - người không biết quý trọng nó?”

Lạc Trạm mặc kệ lời cợt nhả của Tiền Thân Hào. Đi vào sân thể dục, anh đưa mắt nhìn khắp nơi.

Lam Đinh vẫn là nhóc con không có lương tâm mà anh quen thuộc, sau khi làm quen với các nữ sinh ở đây, cô cũng dần dần có bạn mới, vừa tan học đã không thấy bóng dáng, những tiết thể dục như thế này cũng không biết đang tụ tập với các chị em ở chỗ nào.

Không tìm thấy cô ấy.

Lướt qua một vòng, Lạc Trạm tiếc nuối mà thu hồi tầm mắt.

“Anh Trạm, em nói giỡn. Anh cứ tiếp tục lãng phí đi, đừng trêu chọc lung tung.”

“?” Lạc Trạm lười biếng mà nhấc mí mắt lên: “Tao trêu chọc ai?”

Tiền Thân Hào đi đến bên cạnh anh, chỉ về phía góc sân thể dục: “Anh nhìn mấy cô gái nhỏ đang mừng rỡ phía bên kia đi.”

“Ánh mắt anh vừa mới ngừng một hồi lâu ở chỗ bọn họ, người ta đều khẳng định anh đang nhìn các cô gái đó.”

Lạc Trạm nhíu mày: “Tao không nhìn.”

“Vậy anh nhìn cái gì.”

“Lam Đinh.”

“...” Tiền Thân Hào nghẹn vài giây, quay đầu lại mỉm cười: “Bạn học mới đã cho anh uống bùa mê thuốc lú gì? Tuy rằng cô ấy thực sự là một tiểu tiên nữ xinh đẹp đáng yêu, nhưng trong một khoảng thời gian ngắn cũng không thể mê hoặc anhTrạm thành như vậy được.

Lạc Trạm nheo mắt lại, không nói chuyện.

Anh càng trầm mặc thì Tiền Thân Hào càng chờ mong, tiếp đó liền nghe một nguyên nhân long trời lở đất.

Chờ đến khi cậu ấy không còn một hơi nào, nghẹn đến mức không kìm nén nổi, cậu ấy nghe thấy Lạc Trạm hừ một tiếng lạnh như băng: “Mày không được khen cô ấy.”

“Hả?”

“Của tao, đừng nhớ thương nữa.”

“...”

Nhìn bóng lưng cao ngạo lạnh lùng rời đi, Tiền Thân Hào đứng sững sờ tại chỗ nửa ngày, nghiến răng nghiến lợi: “Mẹ nó, đây không chỉ là bùa mê thuốc lú mà là Melamine (C3H6N6) phải không không??”

Giáo viên dạy thể dục trung học thường giống nhau, đều xem trọng sự khác biệt về thể lực giữa nam và nữ, hơn nữa thời tiết mùa hè nóng bức như vậy, mặt trời lúc hai ba giờ chiều quả thực là muốn lấy mạng người ta. Các nữ sinh năn nỉ hai câu, từ chạy 2 vòng sân lập tức biến thành 1 vòng.

Nam sinh lớp 11-1 học theo, mặt nũng nịu học theo nữ sinh mà năn nỉ, kết cục là bọn họ bị thầy dạy thể dục ghê tởm không hề nhẹ, dùng một chân đá họ về hàng, thuận tiện cũng đổi từ 3 vòng sân thành 5 vòng.

Tiếng kêu của các nam sinh lớp 11-1 vang trời vang đất.

Các lớp khác đều kết thúc vòng chạy, đứng dưới bóng cây trong sân thể dục nghỉ ngơi, nhóm nam sinh lớp 11-1 mồ hôi trên trán đổ như mưa trong nắng.

Hai vòng cuối cùng.

Ánh mắt đồng cảm và hả hê vui sướng cười trên nỗi đau của người khác cũng đều dồn về một phía sân thể dục, ngược lại nhóm nam sinh lớp 11-1 không hề kêu la. Nữ sinh đứng bên này đều nhìn theo, thời điểm then chốt này không thể để tuột dây giày.

Vì thế chạy một bước tính một bước, tất cả dồn hết sức lực, cắn chặt răng chạy theo hàng.

Qua một nửa vòng chạy thứ tư, không ít học sinh đã thở hổn hển như cún.

“Tôi nói... Thầy thể dục đi rồi, các anh em tốt, hãy cố gắng thêm một chút, một người mạnh dạn rời khỏi hàng trước, sau đó chúng ta cũng giải tán theo?

“Cậu đi?”

“Tôi? Tôi không đi...”

“Ai mà ngốc như vậy chứ, người thứ nhất rời khỏi hàng, các lớp khác sẽ nhìn thấy, có mất mặt không?”

“Đúng vậy, chúng ta có vẻ quá cùi bắp.”

“Tôi vừa mới thấy, chạy... hộc... nữ sinh bên cạnh đường chạy... hộc... bắt đầu cầm di động chụp ảnh hộc hộc......”

“Cậu cũng đừng bận tâm, chắc chắn không chụp chúng ta.”

“Hả?”

“Ồ, chụp anh Trạm đúng không...?”

“Người đã đẹp mà thể lực cũng quá hoàn hảo, mọi sự nổi bật đều nằm trên người anh ấy.”

“Cậu quên hả? Gia cảnh và thành tích học tập đều tốt, nếu cậu không phục, hãy đi so tài với anh ấy một chút đi.”

“...”

Chạy đến vòng thứ tư, đội hình đã không còn như ban đầu.

Trùng hợp, Lạc Trạm cùng Tiền Thân Hào là hai người dẫn đầu. Gió đưa câu nói kế tiếp loáng thoáng đến, Tiền Thân Hào điều chỉnh hơi thở, cười rồi quay đầu sang Lạc Trạm: “Anh Trạm, anh nghe thấy không?”

“Nghe cái gì.” Lạc Trạm mắt cũng không nâng lên, hơi thở vững vàng.

Thực ra, sau khi trải qua vụ bắt cóc năm 11 tuổi, lúc trở về nhà, Lạc lão gia lập tức tìm chuyên gia giúp anh cải thiện thể lực, các phương thức huấn luyện để chiến đấu anh đều trải qua, chạy quanh sân vài vòng đối với anh mà nói chỉ là khởi động làm nóng người.

“Còn có thể nghe cái gì nữa, đương nhiên là nghe thấy mấy cô gái nhỏ đang lén lút chụp ảnh anh.”

“Ừ.”

“... Phản ứng này của anh quá thờ ơ, tốt xấu gì giọng điệu hay biểu cảm cũng nên biến hoá một ít chứ.”

“Ờ!”

“...” Tiền Thân Hào bất lực, quay đầu nhìn các nữ sinh dưới bóng cây vẫy vẫy tay, chỉ xém tí nữa là bay ra hôn một cái.

Các nữ sinh cười vang lên, đột nhiên Tiền Thân Hào có phát hiện mới.

“Aaaa, anh Trạm, anh nhìn kìa.”

“Nhìn cái gì.” Lạc Trạm mắt vẫn nhìn thẳng chạy về phía trước.

“Chỗ đó, những cô gái nhỏ đang chụp ảnh.”

“Không muốn nhìn.”

“Thật không muốn nhìn? Không nhìn thì anh đừng hối hận.”

“?”

Tiền Thân Hào cười hì hì quay lại: “Em vừa mới nhìn thấy, bạn học mới của chúng ta cũng giống các cô gái nhỏ kia, đang cầm điện thoại di động chụp lén anh đó.”

“...”

Các nam sinh cùng lớp ở phía sau thở hổn hển mà nỗ lực chạy theo, đột nhiên phát hiện phía trước đường chạy bộ đã xảy ra chuyện rối loạn gì đó.

Vài người mê mang lê đôi chân nặng nề chạy chậm rãi về phía trước, một bên nghe ngóng chuyện gì đó.

“Sao... Có chuyện gì à?”

“Đột nhiên phía trước... Hộc... Dừng?”

“Có người rời khỏi hàng!”

“Dũng sĩ nào vậy?”

“OMG... Lạc Trạm, Lạc Trạm rời hàng rồi sao??”

Không chỉ nam sinh lớp 11-1 rối loạn vì Lạc Trạm đột nhiên rời hàng, các nữ sinh dưới bóng cây ở bốn phía sân thể dục cũng vậy.

Đặc biệt là Lam Đinh đứng ở góc này, còn cầm di động đến phát ngốc, các nữ sinh lấy lại tinh thần, sôi nổi nhắc nhở nhau cất điện thoại có chụp ảnh “nhân vật chính” đi, người đó thình lình chạy về hướng bên này.

Lam Đinh đứng giữa các nữ sinh.

Để không đối diện với cặp mắt đen nhánh kia, cô luống cuống hai giây, sau đó phản ứng lại cất điện thoại di động đi, lùi về phía sau lưng các nữ sinh.

Đáng tiếc ý đồ bị phát hiện.

“Lam Đinh.”

Lạc Trạm gọi cô gái nhỏ đang muốn trốn dưới mí mắt anh.

“...!”

Vừa mới xoay người, bóng lưng cô gái nhỏ cứng đờ, rồi dừng lại.

Lạc Trạm đạt được ý đồ, anh nhịn không được cười rộ lên, biểu cảm lười biếng trên gương mặt anh tuấn của thiếu niên kia dần dần hoá hư không. Anh bước nhanh qua bãi đất trống giữa các nữ sinh, sau đó nắm lấy cổ tay trắng nõn của cô gái nhỏ.

“Em trốn ai vậy?”

“Em, em không trốn.” Lam Đinh nỗ lực làm lời nói của mình nghe hợp tình hợp lý. “Em chợt nhớ ra em có chút việc, nên muốn đi trước, trước...”

Lạc Trạm không làm khó lý do mà cô gái nhỏ nghĩ ra, chỉ cười tươi hơn: “Vậy vừa rồi em đang làm gì đấy?”

Lam Đinh lập tức chột dạ.

Lạc Trạm nhân cơ hội bước một bước tới phía trước, khoảng cách giữa hai người được rút ngắn lại: “Có phải em... chụp lén anh không?”

“...!”

Lam Đinh bị hơi thở sát sau tai làm cho hoảng sợ, suýt chút nữa đã nhảy ra trước mặt Lạc Trạm.

Lạc Trạm bị bộ dáng của cô làm chấn động, nhìn rất buồn cười.

Chỉ là, Lam Đinh càng như vậy, anh càng có ý xấu mà tiếp tục xem phản ứng của cô nàng. Cho nên, trong đầu Lạc Trạm suy nghĩ cực nhanh, lập tức nhớ tới mấy ngày trước liên quan tới vấn đề bị chụp lén, Tiền Thân Hào đã bày cho anh một ý tưởng điên rồ nào đó.

Lạc Trạm thu lại nụ cười, cố ý làm ra bộ dáng lạnh lùng: “Điện thoại chụp lén anh đâu?”

“Anh muốn, anh muốn điện thoại làm gì?” Cô gái nhỏ sợ tới mức nói lắp.

Lạc Trạm nhịn ý cười ở đáy mắt xuống: “Anh không thích người khác chụp ảnh anh, anh muốn xóa.”

“Nhưng mà, các bạn ấy cũng chụp...”

“Phải không? Nhưng anh không nhìn thấy, anh chỉ nhìn thấy em.”

“...” Lam Đinh nghẹn giọng nín thở, đáy lòng oán than cực kỳ. Nhưng trời sinh cô ấy tính ngoan ngoãn làm sai sẽ không ngụy biện, cho nên dù oan ức cũng chỉ có thể chậm chậm lấy điện thoại ra.

Lạc Trạm duỗi tay, vừa tiếp nhận, đã nghe thấy Lam Đinh nhỏ giọng nói: “Em chụp rất muộn, chỉ, chỉ kịp chụp hai tấm.”

Giọng nói cô vô cùng oan ức, Lạc Trạm ghét bỏ chính mình phạm phải tội ác tày trời, như thể đang bắt nạt cô gái nhỏ. Muốn lừa cô, đưa cô đến một nơi không có người khác, bắt nạt cô xong rồi lại dỗ dành cô.

Anh dựa vào sự nhẫn nại cuối cùng, ánh mắt lưu luyến không rời thân ảnh trước mặt, cầm điện thoại của cô bỏ vào túi quần.

Lam Đinh ngây người.

Hai giây sau, cô khiếp sợ, mờ mịt rồi ngẩng đầu: “Chụp lén bị bắt được nên anh muốn tịch thu điện thoại sao?”

Còn rất phối hợp.

Lạc Trạm cố nén ý cười: “Ừm.”

“Nhưng em còn muốn...”

“Muốn trở về lớp sao?”

“Ừm!” Cô gái nhỏ lập tức gật đầu.

Lạc Trạm cảm giác mình giống chú sói xám đang lừa cừu con. Nhưng anh lại không nhịn được.

Con ngươi đen như mực nhưng bên trong có ánh sáng nóng bỏng lóe lên. Khóe môi anh nhẹ nhàng câu lên, tay chống xuống thềm đá sau thắt lưng cô, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô gái nhỏ, khom người cúi xuống.

“Tịch thu. Muốn lấy lại, buổi tối tan học một mình đến rừng cây nhỏ tìm anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.