Xuyên Nhanh Công Lược

Chương 15: Chương 15: Bình hoa vô dụng của showbiz (15)




Tập thứ hai của thiếu niên chi danh sẽ ghi hình vào tối thứ hai tuần sau,hôm nay cũng là cậu tới sớm nhất.Trang phục lần này rất đơn giản áo sơmi đen tay dài gỡ khuy và quần âu cùng màu,bài hát để dự thi cũng đã lựa chọn song.Kiêu Ngạo của EN kể về một chàng trai bị một cô gái trêu đùa tình cảm.Nó đòi hỏi ngưới hát cần phải đặt tâm tư của mình vào thì mới phát huy trọn vẹn được.

Chưa được bao lâu thì bốn người còn lại cũng tới,người thay thế Kĩ Tiểu Nghệ là một nam ca sĩ chung công ty và quản lý với Phàn Ninh,Giãn Gia Hoà vừa debut được năm tháng.Có thể tối hôm nay với anh ta mà nói vừa có lợi vừa có hại.Nếu biểu diễn tốt thì có thể bạo nổi,còn không được thì làm đá lót nền để nâng Phàn Ninh lên.Tuy bây giờ nhìn bề ngoài thì Phàn Ninh qủa thật là một người đàn anh tốt,tận tình chăm lo cho em út nhưng biết đâu được anh ta đang tính kế đẩy ngã người ta thì có.Đáng sợ nhất là những loại người lòng dạ sâu xa như thể này.

Lúc đi ngang qua cậu hắn vẫn bày ra một bộ cao cao tại thượng,khinh khi người khác.Lần bốc thăm này Mễ Lạc Tranh lấy được vị trí số bốn,Lý Tiêu Trúc số năm,Giãn Gia Hoà số ba,Phàn Ninh số hai và Dư Phong số một.

Lúc lên sân khấu thì ánh đèn chỉ còn lại một cái đủ để rọi sáng một góc sân khấu,Mễ Lạc Tranh bắt đầu hát.Vẫn là âm thanh tự nhiên khiến người si mê ấy nhưng hôm nay lại giống như mang theo tâm sự,ẩn chứa nổi buồn đau thấu lòng

“Những lời ấy qúa dư thừa,qúa nặng nề,qúa tàn nhẫn....

Vai diễn mà em xắm,phải chăng càng thê thảm?

Đã từ bỏ thì đâu cần chỉ thị phi tranh chấp,

Đã buông tay thì xin em cứ thiêu rụi cho dữt khoát.

Từng câu chữ em nói tựa như dao cứa sẹo vào tim,Từng hành động của tôi đổi thay theo em đến hoang đường.

Mặc em tùy ý bỡn cợt,chưa một lần so đo,Em có bao nhiêu kiêu ngạo?

Nhịp đập trái tim vì em dồn dập,vì em điên cuồng.Em bảo tôi là kẻ dư thừa,chưa bằng rời đi lưu lạc.

Đều tại tôi chẳng để vết thương hồi phục.”

Lúc này đột nhiên trong lòng cậu dâng lên nổi sợ hãi,cậu sợ hai người yêu nhau ở bên nhau nhưng cuối cùng vẫn phải sinh ly tử biệt,liệu có thể đời đời kiếp kiếp không?..cặp mắt không tự chủ được mà đỏ au,hai hàng nước mắt lăn dài.Cố gắng hát cho song nhưng lại mang theo giọng mũi,hơi ngẹn ngào chút.

Hát song liền quay lưng đối diện giá micro,lấy tay áo thấm tạm nước mắt trên mặt song mới quay ra chào khán giả “ Tự nhiên tôi nhớ về qúa khứ một chút,không kiềm chế được cảm xúc.Thành thật xin lỗi mọi người“.

“Không sao đâu mà...không có sao.A Nguyệt đừng khóc nữa được không?”

Khán giả dưới sân khấu la to cổ vũ.

Trở về phòng ngĩ liền nhận khăn giấy do trợ lí đưa tới thấm sơ nước mắt rồi yên vị chờ đợi kết qủa.Lần này đúng như dự đoán,Mễ Lạc Tranh lại đứng nhất,Dư Phong hạng hai,Lí Tiêu Trúc hạng ba,còn “tiền bối” Phàn Ninh vẫn hạng tư như cũ.Liễu Hà hớn hở tới mời cậu đi hội sở giải khuây,sẵn tiện gặp mặt những nghệ sĩ dưới trướng gả luôn.

Một ảnh đế và một nữ hoa đán nhất lưu,hai người là Dư Diệc Phàm và Lộc Hoa Ninh.

Hai người họ bằng tuổi nhau đều là 26,cả đám người ăn uống trò chuyện vô cùng vui vẻ tới hơn một giờ sáng mới ngồi trên xe riêng mà trở về.Do đã khá say nên Mễ Lạc Tranh không chú ý thấy đằng sau có một chiếc xe bán tải màu đen đang theo đuôi cậu,nhưng chú tài xế lại khác.Ban đầu cứ ngĩ là đi cùng đường,nhưng càng về sau lúc giả vờ rẽ hướng không chủ đích nó cũng rẽ theo.Thấy thế gã liền tăng tốc chạy theo đường vắng để cắt đuôi, lim dim mở mắt hỏi “Chú làm gì mà chạy nhanh thế ạ?cứ từ từ thôi không sao đâu“.

“Không phải,có xe theo dõi chúng ta thưa cậu”

Chú tài xe vừa xoay nhanh vô lăng vừa gấp gáp nói

“Theo dõi?” Mễ Lạc Tranh ngi hoặc nhìn ra sau liền thấy chiếc xe bán tải kia đang theo đuôi sát rạt.

“Cái đám chó săn này dai qúa rồi đấy,cậu bám chắc vào nhé tôi tăng tốc đây”

Chú tài xế nhanh tay điều khiển vô lăng và xe chạy nước rút một cách điêu luyện

Mắt thấy chú tài xế hằng ngày kiệm lời hiền lành như vậy không ngờ lại có một tay lái lụa đỉnh cao thế này.Vòng thêm hai đường thì cuối cùng cũng cắt đuôi thành công.

“À há biết ngay là bọn mày thua chắc rồi,có tí chút tài nghệ mà cũng dám đem ra đường làm bẩn mắt ông” Gã đập mạnh tay xuống đùi đắc ý cười nói.

Những ngày sau đó những vụ bám đuôi liên tiếp xảy ra,nó theo cậu đến tận phim trường và trên đường về nhà bất kể không gian hay thời gian.Mễ Lạc Tranh nhìn thôi cảm cũng cảm thấy bội phục tính kiên nhẫn của họ.Theo thì cứ theo đi ai sợ ai chứ.

Vì để không phụ cô phụ tấm lòng chầu chực của họ,vào một buổi chiều rảnh rổi Mễ Lạc Tranh cố tình ăn diện thật đẹp.Áo trắng sơvin cẩn thận,chân đi giày da cao cấp được định chế riêng,đeo đồng hồ rolex các kiểu.Lái con xe lamboghini tới siêu thị gần công ty mua đồ.Do hiện tại cậu đã là người nổi tiếng,nên lúc xuống xe liền đeo kính mát cẩn thận.Nhưng do khí chất xuất chúng cùng phong thái tự tin khiến khiến mọi người trong siêu thị dõi mắt nhìn theo.Mỗi một bước đi hay cái nhấc tay nhấc chân đều được tính toán vô cùng rõ ràng.Còn tay cẩu tử đang ẩn núp đây thì thầm hô trong lòng “không ngờ “ rằng bản thân sẽ có một ngày chụp được ảnh đẹp như vậy.

Sáng hôm sau lúc tới văn phòng của Liễu Hà thì thấy gã đang lướt máy tính bảng xem gì đó

Mễ Lạc Tranh bước tới gần ngồi xuống hỏi

“Xảy ra chuyện gì mà trông anh căng thẳng vậy?”

“Cậu tự xem đi,lên báo lên hotsearch rần rần rồi kìa” Liễu Hà đẩy một sấp báo dày cộp qua,ở trên còn có một cái tab của Applae.

Cầm mấy tờ báo và tạp chí lên xem,hình ảnh cậu thiếu niên với chiếc áo sơmi trắng sắn tới khủy tay kết hợp với quần âu màu xám tro.Bước xuống từ con siêu xe lambo màu đen nhám được lấy làm ảnh bìa khá nhiều.Còn lại là lúc đang lựa thực phẩm ở các quầy hàng,đa số toàn hải sản tươi sống, sữa tươi,phô mai,kem hộp và trứng gà.Ánh đèn trong siêu thị khẽ hắt làm nổi bật lên làn da trắng sáng và dáng người thon gầy,sườn mặt tinh sảo và chiếc mũi cao nhỏ.Khoé miệng khẽ cong lên cười trông rất đẹp mắt,hơn nữa ảnh chụp vô cùng sắc nét đủ mọi loại góc độ.Nếu đem nó phóng lớn làm poster quảng cáo cũng chẳng ai ngi ngờ.

Mễ Lạc Tranh bật cười,trả lại mấy tờ báo xuống bàn “Ảnh chụp đẹp lắm,qủa thật dụng tâm lương khổ”

Liễu Hà thấy hắn như vậy liền không khỏi ngạc nhiên nhướng mày hỏi “Cậu cố tình ăn mặc như vậy à?”

Khẽ nhún nhẹ vai một cái xem như trả lời.

“Mới 18 thôi sao tinh ranh thế nhỉ?”

Gã lắc đầu cười cười

“Từ lúc được đưa vào cô nhi viện, em đã phải học cách khiến bản thân nổi bật nhất trong đám trẻ con đó.Vì vậy mới có ngày hôm nay”

“Lúc đấy chắc cậu khó chịu lắm nhỉ,mà thôi không nói chuyện này nữa.Thiếu niên chi danh tuần này là phát trực tiếp biểu diễn tài ngệ cá nhân đấy,cậu định chọn cái nào?Nhảy,đánh piano hay thổi sáo?”

“Em tính vừa hát vừa nhảy,bài cũng đã sáng tác song rồi.Anh nge thử xem”

Mễ Lạc Tranh chìa tay đưa chiếc điện thoại mở sẵn thu âm qua.

Liễu Hà đeo tai nge lên,được một lúc thì gã ta trợn to mắt ngạc nhiên nhìn cậu cảm thán nói “Ôi trời ơi,ông đây nhặt được bảo bối gì thế này hahaha...mà bài hát tên gì vậy?”

“Kokopop ạ”

Vậy là cậu tới phòng tập biểu diễn hoàn chỉnh cho Liễu Hà và hai người Nhan Phùng xem

Buổi tối ghi hình hôm đó, lúc Mễ Lạc Tranh đang biểu diễn vừa qua đoạn cao trào thì khung đèn chiếu trên sân khấu bất chợt đổ xuống.Do hệ thống báo trước nên cậu nhanh chóng co người lại đưa hai ôm lấy đầu

<<Đinh...đinh kích hoạt chế độ bảo mệnh và tiêu trừ cảm giác đau>>

Hiện trường và khán giả lúc đó lập tức bùng nổ,những tiếng hét chói tai vang lên.Toàn bộ nhân viên nhanh chóng chạy tới nâng khung đèn ra, thì thấy Mễ Lạc Tranh trong tư thế ôm đầu toàn thân toàn là máu đang run rẫy.Cũng may bệnh viện gần đây nên xe cứu thương nhanh chóng được điều tới.Toàn bộ qúa trình đều được phát trực tiếp,lên Weibo chưa đầy mười phút đã vững vàng chiếm hơn hai bảng hot search

#**Thiếu_Niên_Chi_Danh_Xảy_ra_tai_nạn

#Thẩm_Hào_Nguyệt_gặp_tai_nạn**

“Ôi má ơi,kinh khủng qúa đi”

“Chảy máu qúa trời luôn rồi,gọi xe cứu thương đi mau lên”

“May mà anh ấy nhanh tay,chứ nếu không thì hậu qủa thật không tưởng nổi”

....

Lúc được đưa vào bệnh viện miệng cậu và toàn thân liên tục chảy ra máu,nhưng Mễ Lạc Tranh lại không cảm thấy đau đớn chút nào.

Tại trụ sỡ Đằng Xà ở thủ đô Ri-Át(Ả RẬP XÊ ÚT)

Bạc Khâm Hành đứng bật dậy chạy nhanh ra khỏi phòng họp lớn tiếng nói “Lập tức chuẩn bị phi cơ riêng về Bắc Kinh ngay cho tôi”

“Vâng Sir”

Ngồi trên xe tới sân bay anh cúi gằm lưng,hai tay bấu chặt lên đầu,cặp mắt đỏ au.Cả người run rẫy hiện rỏ vẻ lo lắng bất lực “A Nguyệt em tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.