Xuyên Nhanh: Tôi Là Đại Boss

Chương 20: Chương 20: Hệ Thống Dưỡng Thành Gian Thần




“Khởi bẩm đại nhân, phía trước có một phụ nhân cản kiệu kêu oan.”

Bọn họ vừa tới huyện Khâu Điền, bên ngoài truyền đến tiếng tùy tùng bẩm báo, cùng lúc đó, trong đầu Lâm Tô có nhiệm vụ:

【Phụ nhân Trương thị bị ác bá Lâm Thiên ức hiếp, cả nhà bị giết, cản kiệu kêu oan, ngươi sẽ:

1. Lâm Thiên là đại gia tộc ở Khâu Điền, không thể đắc tội, Trương thị chỉ là một phụ nhân, đuổi nàng đi là được rồi. (Ban thưởng: Hai ngàn bạch ngân.)

2. Làm quan không vì dân làm chủ, còn không bằng về nhà bán khoai. Vì Trương thị làm chủ, nghiêm trị Lâm Thiên nhận thưởng. (Ban thưởng: 1 điểm chiến tích.)】

Cho dù chọn cái nào, đều có phần thưởng, nhưng chiến tích là điều kiện để thăng quan, hệ thống của Lâm Tô không ngoại lệ. Cô bây giờ là tòng thất phẩm, để lên thất phẩm cần 50 điểm chiến tích, cho nên muốn phát tài hay thăng quan, là lựa chọn khó.

“Ngươi lại đây, đưa phụ nhân tới huyện nha trước, đợi bản quan hỏi rõ tình huống rồi tính sau!”

Lúc đầu bách tính vây xem Trương thị cản kiệu kêu oan, lập tức bàn tán, mơ hồ nghe được tiếng họ nói chuyện:

“Vốn tưởng đại lão gia Thanh Thiên là ai, không ngờ là người này, đưa Trương thị kêu oan về, không chừng là vu oan giá họa, chắc là muốn bao che Lâm gia?”

“Ai! Đáng thương Diêu gia một nhà năm người, chết cũng không được giải tội, tội nghiệt.”

“Có lẽ là đại lão gia muốn tra hỏi? Hắn mới đến, cũng cần hiểu rõ chân tướng sự việc chứ?”

“Đừng có ngốc, Trương thị là một mình một ngựa, nếu thật sự là quan tốt, gặp cáo trạng còn không phải giận tím mặt, sao bình tĩnh được như thế? Theo ta thấy, hắn nhất định là đóng cửa đội cái mũ vu oan giá họa cho Trương thị.”

“Ai, thói đời mà, quan thương cấu kết, chúng ta bình dân còn đường sống à?”

...

Lâm Tô không tính làm rõ, hiểu lầm thì hiểu lầm đi, dù sao cô muốn làm đại gian thần.

Chờ đến huyện nha, Lâm Tô lập tức thẩm tra xử lí án này.

“Cầu Thanh Thiên đại lão gia vì dân phụ làm chủ! Ta vốn là con gái Trương gia phía Bắc, gả vào Diêu gia chưa đến một năm, cha mẹ chồng hiền lành, vợ chồng hòa thuận, tiểu thúc tiểu cô là người hiểu lễ, người một nhà vui vẻ hòa thuận. Nhưng bởi vì dân phụ sinh ra có mấy phần nhan sắc, ngẫu nhiên bị Lâm Thiên gặp được, hắn muốn dân phụ ủy thân cho hắn! Dân phụ không theo, hắn cường thủ hào đoạt! Dân phụ bất đắc dĩ phải hủy dung, cầu hắn nhìn tướng mạo xấu xí thì buông tha dân phụ, nhưng ai biết hắn thấy dung mạo ta bị hủy, giận tím mặt, lại giết nhà chồng năm người để hả giận!”

Trương thị quỳ gối dưới đường, nước mắt rơi lã chã kể. Nửa mặt trái của nàng, từ khóe mắt đến cằm có vết sẹo vừa dài vừa sâu, dữ tợn đáng sợ, nhưng nửa mặt phải lại tú mỹ khuynh thành, khiến người ta kinh diễm. Nàng mặc một thân đồ tang, dáng người nhỏ bé yếu đuối, có loại mỹ cảm điềm đạm đáng yêu.

Giai nhân như thế, khó trách bị ác bá để mắt tới.

Lâm Tô trầm giọng nói, “Ngươi có chứng cứ không?”

Lâm Tô không phải không tin nàng, nếu nàng nói dối, hệ thống sẽ không ra nhiệm vụ. Nghiêm trị Lâm Thiên có thưởng là chiến tích, có thể thấy Trương thị là người bị hại.

Trương thị nghe cô hỏi, vội nói, “Dân phụ có chứng cứ, lúc Lâm Thiên giết cả nhà chồng ta, không kiêng kị, hàng xóm có thể làm chứng!”

Nàng nói xong, trong lòng có chút thấp thỏm, không biết vị quan mới nhậm chức này, có trước mặt làm chủ, sau lưng cấu kết với Lâm gia, bao che bọn họ không?

Nội tâm nàng phát khổ, nếu không phải vì dung mạo của mình, một nhà Diêu gia sao lại rơi vào kết cục như vậy? Nàng vốn cũng muốn chết đi, nhưng nàng chết rồi thì một nhà năm người không được giải oan! Cho nên nàng chỉ có thể sống tiếp, vì bọn họ giải oan, trong huyện không được thì bẩm báo trong phủ, trong quận, không được nữa thì nàng vào kinh cáo trạng! Nàng không tin dưới bầu trời này không có ai không làm chủ cho nàng được!

Nàng nghĩ như vậy, lại nghe tiếng Thanh Thiên đại lão vỗ kinh đường mộc, “Người đâu, gọi nhân chứng đến!”

Trương thị vừa mừng vừa sợ, chợt cảm thấy có hi vọng giải oan rồi.

Mặc dù bị ép dưới dâm uy của Lâm gia, hàng xóm Diêu gia không dám đến làm chứng, nhưng có hai nhà quan hệ tốt với Lâm gia, lo sợ nhà Lâm Thiên bị phạt liên lụy đến bọn họ.

Lâm Tô không để bọn họ thất vọng, cầm được chứng cứ, lập tức phái người ban thưởng tróc nã Lâm Thiên về quy án, theo phán quyết trảm hắn một đao.

Trương thị mừng đến phát khóc, quỳ xuống khấu tạ, “Đa tạ Thanh Thiên lão gia vì một nhà vong phu giải tội, dân phụ sẽ lập bia trường sinh, ngày ngày cầu phúc vì đại nhân.”

Lâm Tô sờ cằm không có nhúm râu, thế thì không ổn, cô muốn làm đại gian thần, bách tính mang ơn cô đâu có được?

“Um.” Cô thanh giọng nói, chờ đến lúc mắt Trương thị rơi lên người mình, mới sâu kín thở dài, “Không cần cảm tạ, ngươi là đang đẩy ta vào hố lửa!”

Trương thị sợ hãi, “Đại nhân sao lại nói thế? Đại nhân thanh chính liêm minh, chính trực vô tư, dân phụ cảm tạ ngài còn không kịp, sao lại hại đại nhân?”

“Có chuyện ngươi không biết, “ Lâm Tô ngẩng đầu 45 độ nhìn trời, mặt buồn bã nói, “Bây giờ quan trường đen tối, quan lại bao che cho nhau, một ổ rắn chuột. Càng tham, vị trí đang ngồi mới vững chắc, càng gian, mới bò được càng cao. Một lòng vì dân giống ta, gần bùn mà không hôi tanh mùi bùn không có nhiều. Nhưng mà, theo quy tắc quan trường, mọi người tham ngươi không tham, mọi người xấu ngươi không xấu, sẽ bị tẩy chay. Quan tốt đoản mệnh, cho nên, tuy rằng ta một lòng vì dân, nhưng ngươi tuyệt đối không được khen ngợi ta, mắng ta cũng được. Như vậy sẽ khiến người khác cho là ta giống bọn hắn.”

Trương thị hiểu rõ, “Thì ra là thế. Quan trường hiểm ác, đại nhân một lòng vì dân, dân phụ bất tài, nhưng tuyệt đối không gây họa cho đại nhân! Dân phụ nghe theo lời đại nhân, không đẩy đại nhân vào hiểm cảnh!”

Lâm Tô vừa lòng gật gật đầu, “Ừm, thế là tốt, ngươi đi đi.”

Nhìn Trương thị mang ơn đội nghĩa đi về, Lâm Tô không khỏi cảm thấn, người dân cổ đại thật sự rất dễ lừa!

Chờ Trương thị đi rồi, Lâm Tô xem xét nhiệm vụ, hệ thống tự động phán cô chọn “Làm chủ cho Trương thị, nghiêm trị Lâm Thiên Tứ.”, khen thưởng chút vật phẩm.

Lâm Tô hơi mỉm cười, thứ cô muốn không chỉ có thế.

Cô gọi tâm phúc vào, nhỏ giọng dặn dò, “Đi nói với Lâm gia, ta nhận hai ngàn lượng bạc Lâm lão gia đưa, nhưng bản quan mới nhậm chức, vụ án đầu tiên đã thả phạm nhân liền thì ra thể thống gì? Ngươi nói hắn, ngày tám tháng tám là Thiên Thu Yến của Thái Hậu nương nương, năm nay đại thọ 60, bệ hạ chắc chắn đại xá thiên hạ.”

Ý là, sau khi xử quyết Lâm Thiên Tứ, là tới đại xá thiên hạ.

Theo đó, không đắc tội Lâm gia, cũng chủ trì công đạo cho Trương thị, có chiến tích, hai ngàn lượng bạc cũng về túi... Chậc chậc chậc, hoàn mỹ!

Về Lâm Thiên Tứ giết một nhà năm người? Cách khiến hắn đền mạng rất nhiều, để xử quyết xong rồi tính.

Lâm gia miễn cưỡng đồng ý lý do thoái thác của cô, rốt cuộc thì dân không đấu lại quan, tuy Lâm gia là phú thương ở đây, lại có hậu thuận là Nhạc gia, nhưng Lâm gia cưới chỉ là thứ nữ không được sủng ái, cho nên không dám tới cửa làm phiền họ.

Chờ sau khi án tử của Trương thị hạ nhiệt, Lâm gia lại phái người tặng bạc thêm lần nữa, tiền không ít, Lâm Tô còn ra chủ ý tìm người ngồi tù thay Lâm Thiên Tứ.

Lâm gia tìm được người na ná Lâm Thiên Tứ ngồi tù thay hắn, lôi Lâm Thiên Tứ thật về. Vì mẹ Lâm Thiên Tứ quá sủng nhi tử, cho dù là mấy tháng chịu chút khổ cũng không muốn.

Lâm Tô thu tiền, cũng giải quyết mọi chuyện thật thỏa đáng, người cũng trả lại Lâm gia, cho dù là chuyện Lâm Thiên Tứ về nhà được ba ngày uống rượu say mèm trượt chân tự té hồ nhà mình chết đuối, cũng không liên quan đến cô nữa rồi.

Lâm Tô khéo léo xử lí, lại nhận thêm mấy cái án tử, phần lớn đều xử lý như thế, một bên vì dân làm chủ, xử lý công bằng; một bên ra vẻ tham của, nhận hối lộ. Đương nhiên, nếu hai bên đều là bá tánh nghèo khổ thì cô không làm như thế, cô tham ô là tham trên người có tiền nhưng không có nết.

Bá tánh được giải tội đều được cô dặn dò, không dám ra ngoài tán dương cô, nhưng đám phú thương bị cô tham ô lén lút nói xấu cô tham ô, tàn nhẫn độc ác, vừa gian vừa tham! Cho nên, thanh danh của Lâm Tô y như dự đoán, dần dần đi theo hình tượng gian thần.

Nhoáng cái đã hai tháng, Lâm Tô đã tích cóp đủ 50 chiến tích, có thể thăng quan.

Sau khi cô thăng cấp trên giao diện hệ thống, trước mặt xuất hiện dòng chữ màu vàng cực kỳ rực rỡ ——

“Chúc mừng Lâm Tô thăng quan tiến chức, thăng lên thất phẩm.”

Thăng quan trong hệ thống, nhưng thực tế cô vẫn là huyện lệnh thất phẩm, mới nhậm chức hai tháng, không có khả năng triều đình thăng quan cho cô nhanh như thế, ít nhất cũng phải ba năm.

Nhưng ba năm thu thập chiến tích, người bên trên sẽ nhớ kỹ, đến lúc cô thăng quan, không phải thăng từng cấp một.

Cho nên Lâm Tô thu thập chiến tích ba năm, đến lúc đó nói không chừng một lần nhảy mấy cấp.

Trừ cái này, quan phẩm tăng cũng có khen thưởng, cô lên thất phẩm thì nhận được giống cây gọi là khoai tây.

Cô đã xuyên qua hai thế giới, khoai tây là cái gì đương nhiên biết, dựa vào hai thế giới trước mà nói, khoai tây xuất hiện là nguyên nhân đầu tiên khiến dân cư tăng trưởng nhanh chóng. Vì đây là loại cây có sản lượng cao, cho nên nuôi sống được rất nhiều người.

Mà ở thế giới này, dựa vào thời đại sản lượng lương thực hai ba trăm cân, mức độ sản xuất thấp, người dân ăn không đủ no, áo rách quần manh. Nói cách khác, sự xuất hiện của khoai tây đã giải quyết được vấn đề đói khát của thế giới này, đây là cơ hội đưa chiến tích cho cô!

Lâm Tô vui vẻ nhanh chóng sai người chuẩn bị thí nghiệm, cô muốn tự mình gieo trồng và ươm giống khoai tây, tìm ra cách gieo trồng thích hợp nhất, sau đó chỉ đạo người dân mở rộng gieo trồng.

Cái gì mà làm quan, cô vẫn thích nghiên cứu hơn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.