Xuyên Thành Nghề Nghiệp Sư Tôn Nguy Hiểm

Chương 4: Chương 4: Buông xuống hậu thế




Mười lăm tháng giêng là ngày hội thượng nguyên, ngày đó vừa lúc là một năm trung tháng thứ nhất viên chi dạ, cũng là ngày Mộ Quân Niên sinh ra.

Thâm u sơn cốc, dưới trăng sáng, lang sói kêu gào hết đợt này đến đợt khác. Bầy yêu bị hấp dẫn mà đến phát ra từng trận xao động, ma vật nấp trong chỗ tối mở to huyết đồng màu đỏ tươi.

Họa Khanh Nhan nhìn xuống ma khí quay cuồng dưới Cửu U thâm cốc, nhíu mày. Một đạo bạch quang vứt ra xua tan ma khí trong phạm vi trăm dặm, hắn giẫm lên nhánh cây, ngự vật phi hành, thẳng hướng thâm cốc bay đi.

Bên trong u cốc, sương mù dày đặc quanh quẩn, mê trận thật mạnh. Kiếp trước Họa Khanh Nhan trong u cốc chịu ảnh hưởng của sương mù, vòng đi vòng lại hơn nửa đêm. Hắn không dám dùng bạo lực bài trừ trận pháp, nếu trận pháp bị mạnh mẽ công phá, người thiết hạ trận pháp cũng sẽ chịu phản phệ. Bởi vì người chế tạo mê trận chính là Toàn Cơ phu nhân, mẫu thân Mộ Quân Niên.

Khi đó chờ Họa Khanh Nhan tìm được mắt trận, xuyên qua mê trận, Toàn Cơ phu nhân vì linh lực hao hết lúc sinh hạ hài tử, đã tiêu hương ngọc vẫn, chỉ để lại thai nhi mới sinh ra. Ma vật yêu thú nghiền ngẫm mà đi, chịu ma chủng giáng thế ảnh hưởng đến, đều đánh mất lý trí nổi cơn điên. Nếu Họa Khanh Nhan lại chậm một bước, Mộ Quân Niên sợ là phải táng thân trong bụng yêu thú.

Cho nên một đời này, Họa Khanh Nhan tuyệt không lặp lại sai lầm đời trước. Hắn nhanh chóng tìm được mắt trận, một đường hướng vào tâm thâm cốc bước đi.

Sương đỏ xông lên phía chân trời, màn đêm phía trên trăng tròn đều bị nhuộm thành huyết hồng. Hai đầu linh thú thật lớn canh giữ ở ngoài nhà gỗ, nhìn thấy bên trong thâm cốc đột nhiên xuất hiện người ngoài, sôi nổi liệt khởi miệng lộ ra răng nanh nhọn hoắt, hướng kẻ xâm lấn phát ra cảnh cáo.

Họa Khanh Nhan bất đắc dĩ đỡ trán, xem ra trở lại một đời, vô luận là người hay linh thú đều không có ký ức quen biết cùng hắn.

Này hai chỉ linh thú đều là thần thú có linh trí ngàn năm, Nguyên Anh đại năng cùng chúng giao thủ cũng khó chiếm được tiện nghi.

Linh thú ngàn năm tìm khắp tu chân chi giới cũng sẽ không vượt quá năm con, nhưng cố tình bên người Toàn Cơ phu nhân lại có tận hai linh thú bảo hộ.

Linh thú của Toàn Cơ phu nhân, sau này còn phải để lại cho Mộ Quân Niên. Hắn không thể hạ tay quá nặng......

Họa Khanh Nhan vẫn không ngừng đi về phía trước, hai linh thú thấy hắn thế nhưng làm lơ chúng nó cảnh cáo, đáy mắt tức thì hiện lên một mạt hung quang, cùng đứng dậy đột nhiên hướng hắn đánh tới!

Họa Khanh Nhan thân hình lệch đi, nhanh chóng tránh hướng hai đầu linh thú này công kích. Linh thú đánh vào không trung, đột nhiên phanh lại, đồng thời quay đầu, gầm nhẹ một tiếng lại lần nữa hướng hắn công tới.

Mấy hiệp đã xong, linh thú bị đánh bay lại một lần bò dậy thề sống chết bảo hộ nhà gỗ, ngăn cản Họa Khanh Nhan tiếp tục đi tới. Họa Khanh Nhan thầm nghĩ: Như vậy đi xuống không được. Không thể lãng phí thời gian.

Hai đầu linh thú phân ra đánh tới từ hai sườn hắn, tốc độ quả thực kia nhanh làm người khó có thể thấy rõ. Dưới răng nhọn linh thú phiếm hàn quang lạnh lẽo, phảng phất giây tiếp theo liền phải đem nam tử dưới thân xé thành dập nát.

Thần sắc Họa Khanh Nhan bất biến, chậm rãi nhắm hai mắt lại, đầu ngón tay ngưng tụ ra một tia bạch quang. Khi linh thú sắp chạm vào thân thể hắn, Họa Khanh Nhan tức thì mở hai mắt. Bạch quang ở đầu ngón tay phát ra, phân chia bay vào đầu hai linh thú.

“Phanh ——” một tiếng, bàng nhiên cự thú ầm ầm ngã xuống đất.

Nhà gỗ vừa lúc truyền đến một trận trẻ con khóc nỉ non, sương đỏ quanh quẩn ở chung quanh phòng ốc nháy mắt bạo trướng mở ra, Họa Khanh Nhan cũng bị chấn đến lùi lại một bước.

Dưới hồng nguyệt, quần ma xao động, lang sói kêu gào không phục. Họa Khanh Nhan bỗng nhiên ngẩng đầu, hai tròng mắt nguyên bản trầm tĩnh rốt cuộc sinh ra một tia gợn sóng.

Mộ Quân Niên......buông xuống hậu thế.

Đẩy ra cửa gỗ phía trước, Họa Khanh Nhan dừng một chút, giơ tay điểm ở hai mắt, phủ lên một tầng lụa trắng.

Đẩy cửa mà vào, một đại cổ nồng đậm mùi máu tươi xông vào mũi.

“Ngươi là người phương nào......” Toàn Cơ phu nhân suy yếu mà ngẩng đầu lên nhìn về phía người xâm nhập vừa đẩy cửa vào, sinh hạ thai nhi mang theo ma chủng làm hao hết linh lực nàng. Hiện tại nàng ngay cả trận pháp bên trong u cốc đều khó có thể gắn bó, càng không thể cùng người giao thủ.

Họa Khanh Nhan nghe xong thở dài, mặt hướng Toàn Cơ phu nhân, hơi gật đầu nói một câu: “Vãn bối tới đây cũng không ác ý.”

Linh lực trong tay hắn phát ra, bạch quang chiếu vào dung nhan tái nhợt vô lực của Toàn Cơ phu nhân, Họa Khanh Nhan linh lực thâm hậu cuồn cuộn không ngừng rót vào trong cơ thể Toàn Cơ phu nhân.

Phía trên màn đêm, ánh trăng khôi phục ánh sáng ban đầu. Thanh thiển nguyệt huy từ ngoài cửa sổ chiếu vào, làm nổi bật Họa Khanh Nhan sắc mặt trầm tĩnh thanh lãnh.

Hắn chậm rãi thu hồi bạch quang, Toàn Cơ phu nhân đã khôi phục một tia linh lực, ngẩng đầu nhìn chăm chú băng gạc che mắt bạch y nam tử.

“Ngươi là Minh Kiếm phái...... Thanh Phong tiên tôn Họa Khanh Nhan?”

Họa Khanh Nhan mâu quang vi động, “Toàn Cơ phu nhân biết được ta?”

Toàn Cơ phu nhân hơi thở suy yếu nói: “Thanh Phong tiên tôn sáng trong quân tử, trạch thế minh châu, luôn vì một thế hệ tông sư......ở Tu chân giới......có người nào không biết?”

Họa Khanh Nhan nghe lời Toàn Cơ phu nhân nói, trong lòng sinh ra một suy nghĩ mạc danh.

Kiếp trước hắn cơ hồ chưa từng tiếp xúc qua với mẫu thân Mộ Quân Niên, cũng chưa từng nghĩ Toàn Cơ phu nhân ở bên này sớm nghe được nhiều điều về hắn.

Liền giống như con rể còn chưa dẫn theo sính lễ tới cửa bái phỏng, nhạc mẫu đại nhân đã biết...... A phi, tưởng cái gì đâu?

Họa Khanh Nhan vội vàng ném đi miên man suy nghĩ trong đầu, chính sắc xuống dưới vừa muốn mở miệng nói chuyện, Toàn Cơ phu nhân liền che lại ngực kịch liệt ho khan.

Họa Khanh Nhan cả kinh, tiến lên một bước: “Toàn Cơ phu nhân......”

Toàn Cơ phu nhân vẫy vẫy tay nói: “Ta đã là nỏ mạnh hết đà, toàn bằng Tiên Tôn linh lực......chống đỡ mới có thể miễn cưỡng thêm một hơi. Tiên Tôn không cần......lại vì ta hao tổn linh lực...... Chỉ là......”

Họa Khanh Nhan thần sắc hơi thu lại, mày không tự giác nhíu nhẹ. Hắn tất nhiên biết được ma chủng là Ma tộc cùng người tu chân kết hợp, vận dựng mà ra sinh mệnh. Ma khí tiến vào trong cơ thể thai nhi, tháng ngày tích lũy ở ngực thai nhi, ngưng kết ra ma hạch.

Ở tu chân chi giới, bất luận đạo tu yêu tu hay là ma tu, bước đầu tu luyện cần trước ngưng kết linh hạch, mới có thể hấp thu thiên địa linh khí. Mà thai nhi Ma tộc cùng tu chân chi sĩ kết hợp dựng dục mà ra, trời sinh có được ma hạch. Lúc nó hóa thai thành hình, liền đã không ngừng hấp thu linh lực trên cơ thể người mẹ, cho đến trở thành ma chủng.

Ma chủng mấy vạn năm đều khó có thể xuất hiện một cái. Chỉ vì người mang ma chủng mang đến cho cơ thể mẹ hao tổn khó tưởng tượng. Nghiêm trọng thì khi thai nhi trong bụng chưa thành hình, linh lực mẫu thân mang thai sẽ bị xói mòn cực đại, tu vi tẫn phế.

Thời trẻ Toàn Cơ phu nhân rời khỏi tông môn đến thế gian rèn luyện, sau đó yêu một nam tử. Rồi hai người chia lìa, từng người tường an. Toàn Cơ phu nhân trở lại tông môn mới phát hiện chính mình đã là người đang có thai, chờ nàng phát hiện cũng không nhẫn tâm xoá đi hài tử trong bụng. Toàn Cơ phu nhân liền dựa vào tu vi thâm hậu của mình, hoài thai mười tháng, cuối cùng sinh hạ ma chủng.

Mấy trăm cái ngày ngày đêm đêm, đủ đem một người tu vi linh lực thâm hậu hao hết. Toàn Cơ phu nhân thân thể đã dần dần tiêu tán, Họa Khanh Nhan cũng minh bạch hắn không cứu được nàng. Chuyện duy nhất hắn có thể làm chính là: “Ngươi yên tâm, hài tử ta sẽ thay ngươi chiếu cố thật tốt, đem hắn nuôi dưỡng thành người, hộ hắn một đời bình an.”

Thai nhi còn ở trong tã lót không ngừng nỉ non khóc, Toàn Cơ phu nhân hàm chứa nước mắt hôn hài tử. Nàng giao hài tử trong lòng ngực cho Họa Khanh Nhan, chậm rãi mở miệng nói: “Đa tạ......”

Dưới Cửu U thâm cốc, kết giới bao trùm nửa bên lập tức hóa thành sương mù tiêu tán mà đi. Lang hào từng trận thanh khởi, quần ma xuất động.

Ở ngoài nhà gỗ, linh thú hôn mê từ từ tỉnh lại, cảm giác đến dấu hiệu sinh mệnh chủ nhân biến mất, ngửa đầu khóc thét, bi thương hí vang.

Họa Khanh Nhan ôm hài tử trong tã lót đi ra từ phòng trong, lụa trắng trên mắt dần dần tiêu tán.

Thanh Phong tiên tôn nhìn về phía linh thú đau lòng bi thương gào rống: “Toàn Cơ phu nhân đã rời đi, các ngươi muốn tiếp tục lưu tại nơi này, hay là đi theo ta?”

Hài tử trong lòng ngực đã khóc mệt mỏi, mơ mơ màng màng mà bắt lấy tay hắn, ngủ mất. Thị lực được khôi phục, Họa Khanh Nhan cúi đầu nhìn Mộ Quân Niên trong lòng ngực vẫn là hài tử, trong lòng hiện lên một loại tư vị không rõ.

Đây là Mộ Quân Niên, vượt qua mấy trăm năm thời gian, cùng hắn lại lần nữa gặp lại...... Mộ Quân Niên.

Họa Khanh Nhan trong lòng nhẹ nhàng nói: Mộ Quân Niên, từ nay về sau, bất luận phát sinh cái gì, ta đều sẽ đem hết khả năng ta có, bảo hộ ngươi một đời bình an......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.