Xuyên Thành Nghề Nghiệp Sư Tôn Nguy Hiểm

Chương 10: Chương 10: Tàng xảo với vụng




*Tàng xảo với vụng: Chắc là giấu đi sự khéo léo, lộ ra sự vụng về.

Họa Khanh Nhan: “......”

Hắn cứng đờ chớp mắt một cái, yên lặng giơ chăn qua đỉnh đầu, trốn vào trong ổ chăn.

Mộ Quân Niên đi đến đầu giường, động tác thực nhẹ mà nhấc lên một góc chăn, thấp giọng nói: “Sư tôn, ta hầu hạ người thay quần áo.”

Họa Khanh Nhan trong ổ chăn buồn hồi lâu, chỉ cảm thấy vừa rồi mình thật quá mất mặt. Mặt đã mất hết, đồ đệ còn đứng ở mép giường chờ hắn từ trong chăn ra ngoài. Họa Khanh Nhan tự thôi miên bản thân ở trong lòng xong mới rướn cổ ra khỏi chăn dò xét.

Mành che nắng ở cửa sổ không biết đã bị Mộ Quân Niên kéo ra khi nào, ánh Mặt trời bên ngoài hướng thẳng vào phòng chiếu sáng tất cả. Họa Khanh Nhan thấy mắt Mộ Quân Niên lóe lên tia sáng, rồi sau đó y rũ mi mắt xuống che đi cảm xúc. Y nói: “Sư tôn, dậy thôi.”

Họa Khanh Nhan “Ưm” một tiếng mơ hồ không rõ, xốc chăn lên.

Tay Mộ Quân Niên cầm quần áo của sư tôn, quen thuộc đi ra phía sau Họa Khanh Nhan, chờ hắn duỗi tay mặc áo.

Có thói quen cho dù qua mấy trăm năm cũng như khắc vào xương cốt, tồn tại trong linh hồn không thể xóa bỏ. Họa Khanh Nhan sớm đã không còn xấu hổ, vô cùng phối hợp với động tác của Mộ Quân Niên, cần duỗi tay liền duỗi tay, cần xoay người liền xoay người.

Bởi vì hắn ngủ không thành thật, trung y ở trên người trong lúc hắn ngủ say bị cọ đến tán loạn, vạt áo nửa mở lộ ra xương quai xanh tinh xảo xinh đẹp, xuống chút nữa......

Hô hấp Mộ Quân Niên chợt ngừng lại, không dám nhìn xuống nữa. Kiếp trước y sao lại chưa từng thấy qua khung cảnh này? Hình ảnh càng hỗn độn hơn so với sư tôn lúc này y cũng đã từng nhìn. Chỉ là...... khi cách trăm năm tương ngộ gặp lại, kích động tình dục và tưởng niệm che giấu dưới đáy lòng. Y sợ y sẽ không khống chế được, phát điên phát cuồng, đem người trước mắt hoàn toàn dung hợp vào cốt nhục chính mình.

Y tựa hồ dùng hết toàn bộ sức lực mới có thể khắc chế cảm xúc điên cuồng dâng trào. Gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, Mộ Quân Niên trầm mặc thay sư tôn chỉnh lại vạt áo, mặc tốt áo ngoài, buộc chắc đai lưng.

“Được rồi......” Mộ Quân Niên giống như đang trốn tránh, nghiêng mặt đi, khom lưng nhặt khăn lông trong chậu rửa mặt vắt khô mở ra đưa cho sư tôn, nói: “Sư tôn, lau mặt.”

Họa Khanh Nhan ừm một tiếng, đưa tay nhận khăn lông xoa xoa mặt.

Hầu hạ sư tôn rời giường xong, Mộ Quân Niên làm như lơ đãng hỏi: “Sư tôn, hôm nay muốn làm cái gì?”

“Ừ......” Họa Khanh Nhan suy tư trong chốc lát rồi nói: “Luyện kiếm đi.”

*

Bầu trời trong xanh như vừa được tẩy rửa, sạch sẽ đến một đám mây cũng không có.

Họa Khanh Nhan dắt Mộ Quân Niên đến sân luyện tập của Phiêu Miểu phong. Tuy nói Họa Khanh Nhan chưa từng thu đồ đệ trước khi thu Mộ Quân Niên. Nhưng các phong chủ Phiêu Miểu phong lúc trước từng tuyển nhận một số lượng lớn đệ tử nhập phong, sân luyện tập Phiêu Miểu phong tất nhiên sẽ rất lớn. Vật dụng cần thiết đều được chuẩn bị ở giữa sân, đài luyện kiếm hay cọc hoa mai đều có.

Họa Khanh Nhan nói: “Ngày ấy ngươi dùng 'Biển xanh triều sinh' không tồi, nếu ta nhớ không lầm, ngươi đã luyện đến thức thứ bảy Khôn giai?”

Ở giai đoạn giáo tập kia, Họa Khanh Nhan rảnh rỗi sẽ đi thăm Mộ Quân Niên. Khi Mộ Quân Niên tự thân tu luyện kiếm pháp 'Biển xanh triều sinh', Họa Khanh Nhan cũng ở bên cạnh chỉ điểm một chút.

Lúc ấy một chiêu Mộ Quân Niên sử dụng kia cực kỳ xuất sắc, Họa Khanh Nhan nhìn xong cũng nhịn không được muốn tán thưởng y.

Mộ Quân Niên hiển nhiên không có tí cảm xúc dao động, y chỉ trầm mặc mà lên tiếng: “Vâng.”

Họa Khanh Nhan vẫn chưa nhận thấy được dị thường, tiếp tục nói: “Nhưng chiêu thức sau ngươi đã luyện chưa? Không có việc gì, ngươi trước tiên luyện một lần, để ta xem ngươi thiếu sót chỗ nào.”

Mộ Quân Niên: “Dạ.”

Họa Khanh Nhan tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, chừa lại không gian lớn cho y.

Mộ Quân Niên đứng ở giữa sân, chậm rãi nâng kiếm lên. Giơ tay, khởi thức, một chiêu một thức xuất ra rõ ràng, sắc bén mà hữu lực. Y đúng mực nắm chắc, vừa không làm Họa Khanh Nhan nhìn ra cái gì, vừa khống chế hợp lý trình độ y nên có ở tuổi này.

Kiếm khí bay tứ tung, cánh hoa rực rỡ rụng đầy đất. Gió ấm cuốn những cánh hoa ấy lên, xoay tròn bay múa trên không trung, vòng quanh hàn kiếm trong tay Mộ Quân Niên, thẳng hướng phương xa bay đi.

Nhu tình lại không mất đi sắc bén, thong thả lại nhanh nhạy.

Họa Khanh Nhan thấy thế, trong lòng cảm khái nói: Ừm...... Không hổ là đồ đệ của ta. Tuổi còn nhỏ đã có thể luyện được trình độ như vậy, không tồi không tồi.

Hắn vừa khen, Mộ Quân Niên bên kia đột nhiên dừng lại, sinh ra sai lầm. Linh lực rót vào hàn kiếm bị chặt đứt, kiếm khí tiêu tán toàn bộ.

Họa Khanh Nhan: “......”

Này...... cũng thật chính xác. Thanh Phong Tiên tôn chớp mắt một cái, nội tâm bất đắc dĩ nói, ta vừa mới khen ngươi được một giây.

Hắn bị vả mặt thật nhanh.

Vẻ mặt Mộ Quân Niên không thay đổi thu hồi cảm xúc nơi đáy mắt, hắn hơi cúi đầu nói: “Chiêu vừa rồi kia, ta vẫn luôn không bắt được trọng điểm, vô pháp đột phá, mong sư tôn chỉ điểm.”

Họa Khanh Nhan thấy Mộ Quân Niên khiêm tốn cầu thỉnh giáo như vậy, liền không hề so đo chuyện vừa mới bị vả mặt. Hắn “Ừ” một tiếng, giọng nói thanh thanh trần thuật lại: “Một thức vừa rồi của ngươi, kiếm khí thật nhiều, lại xem nhẹ kỹ xảo kiếm pháp, dẫn tới kế tiếp không đủ linh khí. Kiếm pháp này gọi là 'Biển xanh triều sinh' chính là bởi vì lúc người dùng kiếm rót khí vào thân kiếm từ hoãn đẩy mạnh, tiệm gần nhanh dần. Mà khi linh lực đạt tới đỉnh, kiếm khí nuốt cả sơn hải, là 'Biển xanh triều sinh'.”

Thần sắc Mộ Quân Niên khẽ biến, vừa rồi là y cố ý phạm sai lầm, nhưng linh lực đột nhiên bị đình trệ làm kiếm khí gián đoạn cũng là sự thật.

Hiện tại Mộ Quân Niên không thể so với linh lực cực kỳ thâm hậu trong cơ thể kiếp trước. Lấy thân thể hiện nay của y trong thế giới này, cảnh giới tu luyện thấp, linh lực không đủ là chuyện rất bình thường. Nhưng y vẫn là không thể tiếp thu được thực lực chính mình không đủ.

Y sống ở nơi cường giả vi tôn, bị ảnh hưởng bởi nó, mà hiện tại chỉ có một bộ kiếm pháp y cũng không thể sử dụng được toàn lực. Chỉ có mạnh hơn, y mới có cũng đủ tư cách sóng vai cùng sư tôn, mới có thể...... nắm lấy tay hắn, có được hắn.

Mộ Quân Niên đem tình cảm che lấp đi, bày ra một mặt người đệ tử khiêm cung ti tốn.

Họa Khanh Nhan sau khi chỉ ra điểm sai của y lại trấn an nói: “Nhưng 'Biển xanh triều sinh' cũng là kiếm pháp đệ tử đi vào Kim Đan kỳ mới bắt đầu tiếp xúc, ngươi mới nhập môn là có thể luyện đến loại trình độ này đã đủ làm người khác bất ngờ rồi.”

“Mọi việc đều có tuần tự, ngươi cứ từ từ luyện tập, không gấp.”

Mộ Quân Niên không muốn theo tuần tự đi lên, y chỉ nghĩ phải nhanh chóng khôi phục tu vi cùng thực lực kiếp trước. Nhưng ở trước mặt Họa Khanh Nhan y vẫn gật đầu ứng “Vâng“.

Chỉ điểm xong, Mộ Quân Niên nâng kiếm tiếp tục luyện tập. Ngộ tính của y vốn cao, lại thêm kiếm pháp này đã khắc sâu vào đầu y. Lần trước quên mất cơ thể này linh lực tấp kém, ngay từ đầu đã rót vào rất nhiều linh lực. Lúc này đây, Mộ Quân Niên làm theo lời nói của Họa Khanh Nhan, rót linh khí vào kiếm trong tay, chậm rãi đẩy mạnh như thủy triều nơi xa, dần dần nhanh hơn. Sóng lớn mãnh liệt nổi lên, bạch lãng liền sơn ——

Kiếm khí như hồng, như thủy triều linh lực cuồn cuộn lao nhanh đi! Cây đại thụ cách đó không xa hơi nghiêng, bụi đất nổi lên bốn phía sau một tiếng “Phanh” vang lớn!

Họa Khanh Nhan: “......”

“!!!”

Ta đệt, cái thao tác trâu bò gì đây. Này đã không phải là trình độ thức thứ tám Khôn giai của Biển xanh triều sinh có thể đạt tới.

Họa Khanh Nhan cảm thán, nhịn không được nghi hoặc trong lòng: Tuy Mộ Quân Niên có thiên phú dị bẩm từ nhỏ, nhưng ta lại cảm thấy y mạnh như này thật sự không thích hợp?

Hay là trở lại một đời, thời gian thơ ấu của Mộ Quân Niên được thay đổi nên thực lực và thiên phú y đều xảy ra biến hóa tương đối lớn?

Nhận thấy được sự tìm tòi nghiên cứu trong mắt Họa Khanh Nhan, tay Mộ Quân Niên siết chặt chuôi kiếm, đem kiếm thu hồi lại rồi nói: “Nhờ sư tôn chỉ dạy một phen mà ta được lợi không ít.”

Là như thế sao? Họa Khanh Nhan yên lặng mà nhìn y, thần sắc Mộ Quân Niên vẫn như thường, bình tĩnh để cho sư tôn đánh giá.

Thật lâu sau, Họa Khanh Nhan mới ý thức được mình nhìn chằm chằm vào y không khỏi có chút thất thố, liền ho khan một tiếng, đứng dậy nói: “Huấn luyện đến đây được rồi, đã đến thời gian nên dùng cơm, trở về đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.