Xuyên Thành Niên Đại Văn Cô Em Chồng

Chương 17: Chương 17




Editor: Băng Tâm

"Lão đại, là đang nhìn cậu đi?"

Bên cạnh là một người đàn ông khác cũng mặc quân phục nháy mắt với người bạn đồng hành của mình, còn trộm liếc cô gái nhỏ xinh đẹp cách đó không xa.

Hắc hắc hắc, vừa rồi anh đã nhìn thấy hết rồi, cô bé kia là nhìn lão đại nhà anh nha, hơn nữa cô bé thoạt nhìn tuổi cũng không lớn, lại rất xinh đẹp, xinh hơn cả mấy cô đoàn văn công trong quân khu.

Không ngờ ở nơi này cũng có một cô gái ưa nhìn như thế, trách không được người ta thường nói con gái phương nam rất xinh đẹp, duyên dáng, dịu dàng lại kiều mỹ!

"Câm miệng, nếu không nói được gì hữu ích thì đừng nói." Một giọng nói trầm thấp gợi cảm vang lên.

"Lão đại à, tôi lại nói sai gì sao? Cả đường đi cậu đều bảo tôi câm miệng, tôi cũng không biết mình sai chỗ nào rồi, lần này chúng ta ở chỗ này bao lâu?"

"Xem tình huống." Người đàn ông nhìn thẳng phía trước, không thèm nhìn người bên cạnh lạnh lùng nói.

"Xem tình huống? Được thôi, xem tình huống liền xem tình huống đi." Nhìn lão đại đen mặt anh cảm thấy mình nên ngoan ngoãn câm miệng đi, lão đại mà nổi giận chắc chắn sẽ đem anh ném xuống xe, sau đó bắt anh chạy theo, người khác không dám làm như vậy nhưng tên đàn ông không tim không phổi kia chắc chắn làm được.

Đường Miên sau khi lên xe vẫn luôn đứng ở trong góc, thân mình theo xe lắc qua lắc lại, tầm mắt thường giả vờ vô tình nhìn về bóng dáng màu xanh quân phục bên kia.

Có câu nói, ai cũng yêu cái đẹp, gặp được người đàn ông hợp gu mình Đường Miên cảm thấy nhìn thêm vài lần cũng không sai.

Vừa lúc ánh mắt Đường Miên rơi vào người đàn ông, xe đột nhiên ngừng lại, cửa xe mở ra, ngay sau đó hai người phụ nữ lên xe, một già một trẻ, nhìn qua có vẻ là hai mẹ con, lên xe đã đi thẳng vào trong.

Cũng thật trùng hợp, hai người đó vừa vặn đứng ngay cạnh hai người mặc quân phục trên xe, ánh mắt còn không ngừng nhìn về hai binh ca ca.

Tiết Bạch phát hiện hai người phụ nữ trước mặt cứ nhìn vào anh và lão đại, trong lòng có chút bối rối.

Đây là tình huống như thế nào? Sao hai người họ cứ nhìn chằm chằm anh và lão đại, đặc biệt là cô gái kia, ánh mắt nhìn lão đại nhà anh giống như sói rình mồi vậy.

Hai người kia nhìn Tiết bạch giống như nhìn một kẻ lỗ mảng, trong lòng âm thầm trợn trắng mắt, rốt cuộc, mẹ của cô gái nhịn không được nói.

"Tiểu tử, cái kia, thân thể con gái tôi có chút không thoải mái, cậu xem có thể hay không......"

Bà thím vừa mở miệng nói người xung quanh đã hiểu ý bà ta, muốn để người khác nhường chỗ cho mình sao? Trong lòng mọi người đối đôi mẹ con này có chút phản cảm, con gái bà ta trông chẳng có chỗ nào giống người bệnh cả.

"A, không thoải mái? Bác gái, để cháu nhường chỗ cho hai người, cháu đứng cũng được." Tiết Bạch lập tức đứng dậy.

Tiết bạch đứng dậy cô gái kia lập tức ngồi xuống, ánh mắt mà nhìn chằm chằm người đàn ông bên cạnh.

Anh trông thật đẹp, cô ta lớn như vậy rồi chưa từng nhìn thấy qua người đàn ông nào đẹp như vậy.

Người nào đó bị nhìn chằm chằm môi mỏng hơi mím lại, sắc mặt trầm xuống.

Như thế còn chưa đủ, bà thím kia vẫn đứng nguyên tại đó, nhìn chằm chằm chỗ của binh ca ca, ngượng ngùng cười, tỏ ý chỉ thuận miệng nói: "Ai da, không được, tôi tuổi lớn đi xe dễ bị chóng mặt đau đầu, ai da, khó chịu quá đi, hiện tại người trẻ tuổi thật là...... Không bằng trước kia, trước kia người trẻ tuổi đều sẽ kính già yêu trẻ, ai, thời thế thay đổi rồi......"

Tiết Bạch nghe bà ta nói sắc mặt lập tức không tốt, người này có ý gì, được tiện nghi còn không biết đủ? Sao, còn muốn lão đại của anh nhường chỗ cho bà ta?

Dựa vào cái gì, hai người bọn họ cũng bỏ tiền mua vé, tại sao họ phải nhường chỗ cho hai mẹ con kia?

"Vừa mới lên xe không bao lâu, đã bắt người ta nhường chỗ."

"Đúng rồi, sao lại có loại người mặt dày như vậy chứ?"

"Người ta có mua vé, lại ngồi không sai vị trí."

"Ai, đừng nói, ở đây là vậy, có mấy người dựa vào tuổi tác lớn nên lên mặt với người khác!"

"Còn không phải sao, khắp nơi đều là những người không có tố chất như vậy."

Những người khác trên xe nghị luận sôi nổi, binh ca ca đang ngồi nghe những người bên cạnh nghị luận, mày kiếm nhíu lại, đột nhiên đứng dậy, chiều cao 1 mét 8 khiến anh suýt đụng nóc xe, anh bỗng dưng đứng dậy làm bà thím đang kể khổ kia sợ hãi lui ra phía sau một bước.

Hành động của bà thím làm cho những người khác trên xe phải bật cười, vừa rồi không phải hung hãn lắm sao, bây giờ biết sợ rồi?!

Anh dùng ánh mắt sắc bén nhìn bà thím, sau đó tránh ra hai bước, tỏ vẻ đem chỗ của mình nhường cho bà ta.

Bà thím nhìn một loạt động tác của anh dột nhiên hiểu rằng anh muốn nhường chỗ cho bà ta, ba ta ngập ngừng tiến lên hai bước, mông sắp đặt xuống ghế thì bất ngờ xuất hiện một Trình Giảo Kim, một mùi hương thoang thoảng bay qua, chờ đến lúc bà thím lấy lại tinh thần thì chỗ trống đã có người ngồi.

Người kia không phải ai khác, mà là Đường Miên.

Đường Miên vừa rồi vẫn luôn đứng ở một bên quan sát, việc nhường chỗ theo quan điểm của Đường Miên nếu hai bên tình nguyện cô không có ý kiến, nhưng dùng sách đạo đức ép người khác nhường chỗ thì không đúng rồi.

Trên thế giới này có một số người thích lấy đạo đức ra để bắt ép người khác, ai mẹ nó quy định người trẻ tuổi phải nhường ghế, người trẻ cũng bị bệnh đau đầu, ho sốt, chóng mặt, người trẻ cũng là con người, người ta đã mua vé xe còn bắt người ta phải nhường sao?

Người trẻ có thể nhường chỗ thì tốt, không muốn cũng không thể dùng đạo đức bắt ép, mỗi người tố chất thân thể không giống nhau, chưa từng đi học nhưng lại am hiểu lấy sách đạo đức ra bắt ép người khác à, một lời không hợp ý liền cho người ta một đấm là hay sao?

Bà thím thấy chỗ ngồi đã tới tay nhưng lại bị người ta đoạt, đôi mắt trừng đến lợi hại, nhìn giống như muốn ăn thịt Đường Miên.

"Con nhóc này sao lại không hiểu chuyện như vậy? Không biết kính già yêu trẻ hay sao? Cậu quân nhân kia nhường chỗ cho bà lão này mà cô cũng đoạt, tôi đã bảo mà người trẻ bây giờ thật không tốt, tuổi còn trẻ nhưng lại không biết xấu hổ!" Bà thím hét lên.

Đường Miên ngước mắt, nhàn nhạt liếc bà thím, môi đỏ hé mở nói: "Tôi cảm thấy trong người không thoải mái, con gái của thím thấy không khỏe nên được ngồi, tôi cũng không khỏe nên cũng được ngồi đi?"

"Cô cảm thấy không khỏe? Lừa quỷ sao?" Bà thím vẻ mặt không tin.

"Tim tôi không tốt, không thể bị kích động, thím à, tôi thấy người thím chắc nịch, cao lớn cường tráng, thân thể hẳn là tốt hơn tôi." Bị bà thím trừng mắt Đường Miên vẫn bình tĩnh, nhìn bàn tay của bà thím đang duỗi tới túm lấy Đường Miên lại lần nữa mở miệng: "Thím à, tôi khuyên thím bình tĩnh chút, tim tôi không tốt, không thể quá kích động, lỡ như thím làm tôi sợ hãi phải vào bệnh viện thì thím phải chịu trách nhiệm, hơn nữa vào bệnh viện tôi còn phải kiểm tra, một lần kiểm tra tim cũng phải mất vài trăm đi?"

"Mấy trăm khối, cô nghĩ mình là vàng hả?!"

"Ai da, ai da, tim tôi lại đau rồi!" Đường Miên che lại ngực, hốc mắt phiếm hồng, lộ vẻ khó chịu.

Sắc mặt của Đường Miên thay đổi bất thường làm những người bên cạnh ngơ ngẩn.

Đây là thực sự có bệnh?!

"Cô lừa quỷ sao, nói bệnh liền bệnh?" Bà thím duỗi tay muốn túm lấy Đường Miên, kết quả tay mới vừa vươn ra thân mình Đường Miên đã gục xuống giống như sắp xỉu đến nơi.

"Này, này, tôi không chạm vào cô, cô đừng giả chết!"

Đường Miên dựa vào ghế mắt khép hờ, trong lòng hừ hừ hai tiếng.

Hôm nay chỉ cần này bà thím kia dám chạm vào cô, không ói ra mấy trăm khối thì đừng hòng chạy, đi đến bệnh viện kiểm tra một chuyến lột da bà ta!

Đường Miên cô giỏi nhất chính là ăn vạ đó, nên hiểu biết một chút?!

Nhưng mà Đường Miên phải thất vọng, bà thím tuy rằng ngoài miệng không tha, nhưng lại là một người nhát gan, bàn tay vốn định đưa ra khiêu khích cô lại lén lút rụt lại.

Khoảng khắc bà thím rút tay về, không ai thấy người lính mặc quân trang luôn im lặng cũng lén rút cánh tay đang vươn ra.

Mặc kệ thiệt hay giả, con nhóc này nhìn qua liền biết không phải là người dễ khi dễ, nếu thực sự có bệnh, bà ta cũng không nguyện ý bỏ ra mấy trăm khối.

Đường Miên che ngực, mày đẹp nhíu lại, ngồi chỗ này có vẻ khó chịu.

Hai vị binh ca ca bên cạnh liếc mắt nhìn chỗ Đường Miên đang ngồi, cũng không nói gì.

Dù sao ghế cũng đã nhường, so với việc để bà thím kia ngồi họ càng nguyện ý để cho cô ngồi.

Đường Miên ngồi ở ghế bên ngoài, vốn dĩ chỗ trống vừa rồi là ở bên trong, nhưng lúc Đường Miên đặt mông ngồi xuống liền ép con gái của bà thím kia vào sát bên trong.

Đường Miên trộm đánh giá binh ca ca đang đứng bên cạnh, càng nhìn càng soái, vai rộng eo thon chân dài, còn có eo kia vừa nhìn liền thích, eo tốt a~.

Vừa rồi Đường Miên phát hiện, nguyên nhân lớn nhất khiến binh ca ca nhường ghế là không thích cô gái ngồi bên cạnh kia, nếu không anh ta sẽ không thống khoái nhường chỗ.

Tầm mắt Đường Miên quá mức lộ liễu, đừng nói bị người nào đó phát hiện, ngay cả Tiết Bạch bên cạnh cũng nhận ra.

Tiết Bạch thấy cô gái nhỏ nhìn chằm chằm lão đại nhà mình, trong lòng tấm tắc hai tiếng: mấy cô gái nhỏ ngày nay thật...... Thẳng thắn?!

Nhưng có thể lý giải, rốt cuộc lão đại của bọn họ đi tới đâu cũng gây sự chú ý, cả người ngập tràn hơi thở đàn ông, nam nữ, già trẻ đều không thoát.

Bị cô gái nhỏ nhìn chằm chằm, người đàn ông cao 1m 8 vẫn bình tĩnh như cũ, điềm đạm nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng mùi hương nhàn nhạt nơi chớp mũi vẫn khiến anh có chút không được tự nhiên.

Trên xe nhiều người như vậy, không hiểu sao anh vẫn có thể ngửi thấy mùi hương trên người cô, mùi hương nhàn nhạt rất thơm.

- ---

He he, mọi người có tò mò nam chính là ai không nè? Nếu tò mò thì đợi tiếp nha.

6/9 ta bắt đầu học online nên sắp tới có thể sẽ xả chương nên mọi người cứ ngóng mắt chờ mong a~~~.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.