Xuyên Việt Chi Bồi Thực Sư

Chương 17: Chương 17: Người Vân Châu






Lại qua mấy ngày, Cảnh Nhiên nghiên cứu ra trận pháp tụ linh mới.

Tạ Uẩn cuối cùng cũng củng cố tu vi vừa mới tấn giai xong, theo tu vi tăng lên, dị năng của hắn cũng tấn giai, hắn có thể cảm giác được. Hiện giờ hắn có thể bồi dưỡng ra thực vật đơn giản. Đương nhiên, nếu muốn đào tạo ra linh thực, lấy tu vi hiện giờ của hắn mà nói, vẫn là không có khả năng.

Bất quá, chỉ cần tu vi của hắn tấn giai, Tạ Uẩn tin tưởng, một ngày nào đó năng lực của hắn sẽ khôi phục được như xưa.

Hai người gần như đồng thời bước ra cửa phòng cùng một lúc, cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, tiếp đó, trên mặt hai người đồng thời lộ ra biểu tình ghét bỏ.

Tạ Uẩn nhíu mày: " Ngươi tới có việc gì?"

Cảnh Nhiên buồn bực: " Ngươi như thế nào ở chỗ này?"

Tạ Uẩn nói: " Đây là phòng ta."

Cảnh Nhiên hừ nhẹ một tiếng: " Ta thì ở cách vách."

Vẻ mặt Tạ An mộng bức, lẩm bẩm nói: " Cảm tình của thiếu gia và thiếu phu nhân thật tốt." Một đoạn thời gian gần đây, Tạ An cùng với Lý Kỳ đã bị bản lĩnh bố trí trận pháp của thiếu phu nhân thuyết phục. Từ tận đáy lòng bọn họ cảm thấy, kỳ thật, ngoại trừ trên mặt thiếu phu nhân có vết thương, còn lại thì mặt nào cũng thấy xứng đôi với thiếu gia.

Cảnh Nhiên cùng Tạ Uẩn trăm miệng một lời: " Ai có cảm tình tốt với hắn/ y."

" Ha hả!" Tạ An tiếp tục mộng bức*.

vẻ mặt mộng bức có thể hiểu là, sau khi bị 'sét đánh' ( kinh ngạc, giật mình, hoảng hốt), khuôn mặt xuất hiện biểu cảm trợn mắt hốc mồm. ( cám ơn bạn gnner đã góp ý cho mình nha ^o^)



Tạ Uẩn trừng mắt liếc hắn một cái, gia hỏa này chính là một tên miệng tiện. Bất quá, hắn tìm Cảnh Nhiên quả thật có việc: " Ngươi đến phòng ta có chút việc."

Cảnh Nhiên cười nhạo, vậy còn không chịu nói sớm, cứ khoái làm bộ chi vậy.

Tạ Uẩn lại trừng mắt liếc Tạ An một cái, đều do gia hỏa này lắm mồm, quay đầu nhìn về phía Cảnh Nhiên hỏi: " Ngươi có thể bố trí trận pháp phòng ngự không?"

Cảnh Nhiên nhíu nhíu mày, mặc dù không muốn trả lời lắm. Nhưng mà, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, y còn phải trông cậy vào Tạ Uẩn trị liệu thân thể cho y, nhàn nhạt nói: " Ta hiện giờ tu vi mất hết, chỉ có thể bố trí trận pháp đơn giản, nhiều nhất chỉ có thể ngăn cản một kích toàn lực của lục tinh Võ Đồ.

Tạ Uẩn có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Cảnh Nhiên còn rất lợi hại, phải biết rằng, làm một phế nhân, y có thể bố trí trận pháp chống lại lục tinh Võ Đồ, này đã là chuyện vô cùng ghê gớm.

Tạ Uẩn trầm tư một chút, gật đầu nói: " Vậy là đủ rồi!" dù sao hắn chỉ muốn đề phòng trước, để tránh có người xông vào trong viện tử của hắn.

Vì thế, hai người đạt thành hiệp nghị tốt đẹp, Cảnh Nhiên giúp Tạ Uẩn bố trí trận pháp, Tạ Uẩn thì giúp Cảnh Nhiên điều trị thân thể.

Sau khi hai người thương nghị xong, Cảnh Nhiên đúng lý hợp tình, duỗi tay nói: " Cho ta ba mươi sáu viên linh châu."

Tạ Uẩn hỏi: " Ngươi muốn linh châu để làm gì?"

Cảnh Nhiên nói: " Ta muốn bố trí Tụ Linh Trận."

Tạ Uẩn có chút khó xử, hắn chỉ có hai mươi mấy viên mà thôi, bất đắc dĩ nói: " Mấy ngày nữa ta đưa cho ngươi."

Cảnh Nhiên trầm mặc, trong lòng nháy mắt liền hiểu, Tạ Uẩn không có linh châu, liền buồn bực nói: " Hai mươi bốn viên cũng được, bố trí một cái Tụ Linh Trận đơn giản. Có điều, loại trận pháp này phải tiêu hao rất lớn, chỉ có thể duy trì được mười ngày."

Tạ Uẩn gật đầu, trong thời gian mười ngày, hắn hẳn là có thể kiếm thêm nhiều tiền. Giờ hắn quyết định, về sau bán dược tề, chỉ thu linh châu thôi, không thu ngân phiếu nữa.

Tạ Uẩn đem toàn bộ linh châu trên người đưa cho Cảnh Nhiên, trong lòng lại lần nữa cảm thán, nuôi gia đình thật con mẹ nó khó.

Cảnh Nhiên cảm thấy mỹ mãn, nhàn nhã bước tới dược điền. Y định đi bố trí Tụ Linh Trận trước, đan điền của y tuy bị hư tổn, không thể hấp thu linh khí. Nhưng mà, khi đứng ở địa phương nồng đậm linh khí, linh khí sẽ tự nhiên chui vào trong cơ thể uẩn dưỡng kinh mạch y, còn có thể tẩm bổ thai nhi.

Tạ Uẩn sờ sờ túi tiền cạn sạch trên người mình, thở dài một hơi thật sâu, cuộc sống này đúng là đau đầu a. Tuy hắn có thể kiếm tiền rất nhanh, nhưng tốc độ tiêu tiền còn nhanh hơn.

Đương nhiên, hắn cũng chỉ là càu nhàu mà thôi, hắn đối với thu hoạch của mình trong những ngày gần đây vẫn rất là vừa lòng.

Kế tiếp, Tạ Uẩn cũng không có nhàn rỗi. Để luyện chế dược tề ủ chín, hắn vẫn còn thiếu một loại dược liệu nữa, loại dược liệu này ở đại lục Hằng Võ này không có. Loại thực vật này là đời trước hắn ngẫu nhiên phát hiện ra. Tạ Uẩn gọi nó là Phàm Linh Thảo, bởi vì bản thân nó là một loại thực vật vô cùng bình thường, thế nhưng nó lại sinh trưởng giữa rất nhiều thực vật biến dị. Tạ Uẩn cũng vì phần đặc thù này, cho nên mới phát hiện ra tác dụng của loại thực vật này. Bản thân Phàm Linh Thảo không có tác dụng gì, nhưng rễ cây của nó lại có thể xúc tiến những thực vật khác trưởng thành.

Tạ Uẩn quyết định, hắn phải bồi dưỡng ra Phàm Linh Thảo, nếu hắn muốn dùng dược tề ủ chín để ngụy trang, vậy thì phải để cho loại dược tề này chân chính tồn tại. Bằng không, dị năng của hắn sớm hay muộn gì cũng lộ ra ánh sáng, đây là điều hắn tuyệt đối không cho phép.

Tạ Uẩn nói làm liền làm, lập tức đi đào bới đống thực vật. Tiếp đó, hắn bắt đầu cảm ứng thành phần của thực vật, sau đó tiến hành sàng chọn ra từng gốc từng gốc...

Biểu tình của Tạ Uẩn vô cùng nghiêm túc, động tác cũng hết sức nghiêm túc. Đây là lần đầu tiên sau khi hắn trọng sinh, lần đầu tiên bồi dưỡng ra thực vật, chỉ cho phép thành công không được phép thất bại.

Sau khi Tạ Uẩn chọn lựa ra một đống thực vật, thật cẩn thận vận hành tinh thần lực phân giải thành phần thực vật. Sau đó dựa theo tỉ lệ thành phần được phân giải ra dung hợp lại. Tiếp đó, hắn lại dùng dị năng hệ Mộc tiến hành tẩm bổ sinh lực, tăng cường sinh cơ cho thực vật. Cuối cùng một viên hạt giống bình thường dần dần hình thành.

Đừng nhìn những bước này vô cùng đơn giản, sau khi Tạ Uẩn bồi dưỡng ra viên hạt giống này, liền mệt đến kiệt sức.

" Phanh phanh phanh!"

" Thiếu gia, thiếu gia..." ngoài cửa phòng, đột nhiên truyền đến tiếng Tạ An nôn nóng gọi.

Tạ Uẩn nhíu nhíu mày, giờ hắn quá lười đứng dậy đi mở cửa, không hề có hình tượng mà ngồi dưới đất, nhàn nhạt nói: " Tự mình đẩy cửa vào đi, hoang mang rối loạn cái gì?"

" Thiếu gia, nhị tiểu thư từ Vân Châu phái người tới, họ gọi ngài đi qua đó."

Tạ Uẩn bĩu môi, chẳng hề để ý mà nói: " Cứ để bọn họ chờ đi." Hiện giờ hắn không còn sức lực, muốn ra gặp khách cũng khó. Sớm biết vậy, hắn đã để lại mấy bình dược tề rồi. Hỏi sao người Tạ gia nhớ tới hắn, hắn biết mà, hóa ra là do tỷ tỷ tiện nghi phái người tới.

" Thiếu gia..." Tạ An gấp đến độ sắp khóc, thiếu gia là chủ tử thì không sao cả, nhưng hắn chỉ là một hạ nhân, liền vội vàng nói: " Chu bá còn ở bên ngoài chờ đó."

Mắt Tạ Uẩn một cái cũng không chớp, trực tiếp khoanh chân ngồi đả tọa: " Cứ từ từ."

Tạ An bất đắc dĩ, gặp phải một chủ tử tùy hứng như vậy, hắn chỉ có thể căng da đầu mà nghênh đón khách.

" Thiếu gia còn chưa chịu ra sao?" Thần sắc Chu bá rõ ràng không vui.

Tạ An lắp bắp nói: " Thiếu gia đang bế quan, không thể quấy rầy."

Chu bá nhíu mày, lại đang bế quan, thất thiếu gia tháng nào cũng bế quan, vừa mới tấn giai bát tinh Võ Đồ, giờ hắn còn muốn tiếp tục tấn giai nữa hả, đúng là ý nghĩ kỳ lạ.

Chu bá cười lạnh, nhàn nhạt nói: " Thúy Cô chỉ ở lại ba ngày thôi, thất thiếu gia nếu không rảnh, đến lúc đó cũng đừng oán chúng ta không đến gọi hắn."

Vẻ mặt Tạ An đau khổ, nói: " Chu bá, ngài yên tâm, chờ lát nữa ta đi xem thiếu gia, ngày mai nhất định sẽ rảnh mà."

Chu bá liếc hắn một cái, không thèm nhiều lời nữa, xoay người đi khỏi.

Trong lòng Tạ An cũng hiểu, mỗi lần nhị tiểu thư phái người đến, kỳ thật đều là đưa tài nguyên. Phân lượng của tam thiếu gia là nhiều nhất, kế đó là thiếu gia, nếu thiếu gia không đến, phần tài nguyên kia chỉ sợ sẽ bị người khác chiếm lấy.

Không cần Tạ An lo lắng, Tạ Uẩn đả tọa một lát, thân thể hơi khôi phục lại một chút, lập tức liền hướng phía ngoài cửa kêu lớn: "Tạ An, châm nước, gia muốn tắm gội thay y phục."

Khóe miệng Tạ An run rẩy một chút, hắn phát hiện, từ khi thiếu gia gầy xuống, tựa hồ liền trở nên yêu đẹp. Thời thời khắc khắc đều chú ý đến hình tượng của mình, y phục cũng chỉ thích mặc màu sáng. Nói tóm lại, thiếu gia bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, không có thời điểm nào nhìn khó coi hết.

Tạ An vội vàng nấu nước, đem thùng tắm nâng vào phòng.

Cảnh Nhiên ở trong sân cười nhạo, trong khoảng thời gian này, y đối với tên Tạ thất thiếu lắm chuyện này ấn tượng khắc sâu, nam nhân này đúng thực là...

Tạ Uẩn thì lại cảm thấy, sau khi hắn tấn giai Võ Giả, đây là lần đầu tiên để hắn có thể nổi bật trước mặt mọi người, thế nào cũng phải ăn diện có khí thế một chút. Nếu không, chẳng phải đã uổng phí bộ dạng ngọc thụ lâm phong này của hắn hay sao, hắn còn muốn cho người Tạ gia phải lác mắt đây nè.

Kỳ thật, nói trắng ra, Tạ Uẩn rất đắc ý với bộ dạng của mình.

Sau khi rửa mặt chải đầu xong, Tạ Uẩn thay một kiện y sam màu nguyệt bạch, tóc thì chỉ dùng một đoạn dây màu bạc thắt ở sau đầu, trên trán còn để rũ xuống hai lọn tóc thật dài. Nhìn chính mình trong gương, Tạ Uẩn vừa lòng gật gật đầu, lúc này mới chuẩn bị ra cửa.



Dọc theo đường đi, hắn có thể nghe thấy tiếng nghị luận sôi nổi.

" Hắn là ai?"

" Thoạt nhìn có chút quen mắt?"

" Hắn đi từ viện của thất thiếu gia tới đây"

" Cái gì..."

Tạ Uẩn khiến không ít người kinh hô, đợi đến khi hắn đi vào đại đường đông viện, con cháu của Tạ gia đã sớm tề tụ đông đủ ở đó.

Bạch Ngọc đỏ hồng hốc mắt, lôi kéo một vị nữ tử trẻ tuổi, khóc lóc kể lể gì đó, Tạ Sóc thì đứng bên cạnh cẩn thận lắng nghe, thường thường còn đáp lại mấy câu. Bên cạnh gã là Bàng Trung Uy cùng với Hồ Bang Chí.

Tạ Uẩn cười khẽ, cái gọi là đồng học, chỉ sợ làm ăn là giả, chắp nối mới là thật đi. Hai gã khác họ, cư nhiên lại xuất hiện trong bữa tiệc của Tạ gia, bọn họ cũng thật là ý tứ.

Tiếng cười của hắn, làm kinh động mọi người trong phòng.

Tạ Uẩn tuy trở nên gầy, nhưng hình dạng hắn vẫn còn, không khó để khiến người khác nhận ra.

" Thất đệ..."

" Thất ca..."

" Ngươi là... tiểu thất..."

" Ngươi là cái thằng bất hiếu kia?"

Lời nói của những người trong phòng khác nhau, giống nhau chính là, toàn bộ bọn họ đều trợn tròn mắt há hốc mồm, vẻ mặt khiếp sợ mà nhìn Tạ Uẩn đang khoan thai đi tới.

Tạ Uẩn nhướng mày, mặt ngoài vẫn rất có lễ nghĩa, khiêm tốn nói: " Tôn nhi tới muộn, thỉnh tổ phụ thứ lỗi cho, hôm nay bế quan ngẫu nhiên có chút thu hoạch, cho nên chưa kịp ra nghênh đón, còn thỉnh Thúy Cô đừng trách móc."

Thúy Cô khiếp sợ nói không ra lời, ả không giống những người Tạ gia khác, nhìn nhìn bộ dáng Tạ Uẩn sau khi gầy xuống. Cái ả ấn tượng chính là, thất thiếu gia là một tên béo nặng mấy trăm cân, là một con heo phì lũ, mặt mũi dữ tợn, căn bản nhìn không ra được bộ dạng. Chưa từng nghĩ đến, một năm không thấy, hắn thế mà có thể biến thành một quý công tử phong độ phiên phiên.

" Ngươi là...thất thiếu gia..." Thúy Cô khiếp sợ trừng lớn đôi mắt, tiếp đó lại vui vẻ cười ha hả, nói liền ba chữ: " Tốt, tốt, tốt, thất thiếu gia rất có tiền đồ, đã là Võ Giả, tốt lắm, tiểu thư nếu biết tin tức này, nhất định sẽ rất cao hứng."

Những người còn lại thì vẻ mặt đầy mộng bức, bao gồm cả Tạ lão gia tử, lão cũng khiếp sợ mà quên mất lời nói. Tạ Uẩn vừa mới tấn giai không bao lâu, cư nhiên lại có thể lần nữa tấn giai lên thành nhất tinh Võ Giả, Võ Giả chưa đến hai mươi tuổi, làm sao có thể gọi hắn là một tên phế vật được.

Sắc mặt Tạ Sóc thì càng lúc càng khó coi, quan hệ của gã với nhị tỷ vốn không tốt bằng thất đệ, sở dĩ gã được nhị tỷ coi trọng, chẳng qua là vì thất đệ quá vô dụng. Hiện giờ thất đệ lại đột nhiên tấn giai Võ Giả, nhị tỷ nếu nổi lên tâm tư, muốn qua trèo kéo thất đệ, vậy thì sau này mình làm gì còn chỗ đứng nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.