Yêu Đương Trong Trò Chơi Chạy Trốn

Chương 3: Chương 3: Tên của hắn




Edit: Tiểu Bỉ Ngạn

“Không, cậu ấy không còn là con mồi của cô ta nữa.” Người đàn ông lắc đầu.

Có lẽ đó là số phận.

Lúc đó, trong sảnh tiệc, hắn chỉ tình cờ liếc nhìn nhưng lại để cho hắn nhìn thấy một cảnh tượng kỳ lạ - những tội lỗi đen tối trong cơ thể người nọ rung động kịch liệt, lên xuống như thủy triều, kẻ tội nhân trước đây biến mất, tích tắc đó một con cừu non mới tinh, trắng nõn được sinh ra và thế chỗ hắn.”(*) Điều thú vị hơn là con cừu bé nhỏ ấy đã tự ném mình vào tay của hắn. Vào lúc đó, hắn ngay lập tức quyết định giam giữ cậu.

(*)Có thể tạm hiểu: lúc này là lúc Hạ Nặc xuyên vào và trở thành người chơi mang thân phận của npc đó.

Một sinh vật nhỏ bé yếu ớt và đáng yêu như vậy, nếu không có sự bảo vệ của hắn, chắc chắn sẽ bị những con quái vật trong trang viên nuốt chửng không còn một mảnh xương.

Nhưng bị hắn nuôi nhốt thì khác. Hắn sẽ bảo vệ nó thật tốt, cho nó ăn những thức ăn ngon nhất, chuẩn bị những món đồ chơi vui tươi và nó chỉ cần như một đứa trẻ để hắn ôm trong vòng tay là đủ.

Như thể hắn đã nhìn thấy hình ảnh cậu thiếu niên đang ôm mình và làm nũng một cách hư hỏng, hắn nheo mắt, thể hiện một cái nhìn say mê.

Nhìn thấy vẻ mặt của hắn, con mèo đen mắt xanh hồ nghi nhìn hắn: “Ngươi không phải lại làm chuyện cũ sao?”

Ở cùng nhau trong trang viên đã lâu, nó cũng biết hắn rất thích những sinh vật dễ thương, và thường phá lệ đối với chúng làm những điều không hề làm trước đây. Tuy nhiên, những sinh vật dễ thương đó trong quá khứ đều là những con vật nhỏ bé, còn đối với nhân loại, hắn hoàn toàn bộc lộ bản chất của mình.

Nó liếc nhìn cậu thiếu niên đang nấp sau người hắn, muốn nhìn xem cậu có gì đặc biệt, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Hạ Nặc khiến cậu cảm thấy một đợt hàn khí quét qua, không khỏi rùng mình.

Chuyện gì đã xảy ra? Có phải anh ấy đang nói chuyện với con mèo không? Làm sao anh ấy hiểu được con mèo nhỉ?

Những lời của con mèo đen rơi vào tai cậu chỉ là một vài tiếng meo meo của mèo với độ dài ngắn khác nhau, nhưng nam nhân kia dường như có thể hiểu những gì nó đang nói và đáp lại một cách chính xác.

Có vẻ như cậu đã phát hiện ra một kỹ năng lợi hại khác của 'bạn trai'.

Hạ Nặc lại thở dài trong lòng.

Đây có lẽ là một loại kỹ năng đặc biệt? Cậu mơ hồ nhớ ra mình đã từng nhìn thấy nó trong cửa hàng hệ thống, giá cả rất đắt. Nhưng lúc đó, thứ cậu thực sự muốn xem là điểm game cần để đổi một cơ thể mới khỏe mạnh, nên cậu không để ý nhiều đến các kỹ năng khác.

Chẳng qua, nói đến điểm trò chơi, hình như cậu vẫn chưa tìm ra được nhiệm vụ của mình trong màn chơi này là gì?

Trong khi cậu vẫn đang ở trạng thái xuất thần, thì cuộc trò chuyện giữa người đàn ông và con mèo đen đằng kia vẫn đang tiếp tục.

“Kate, ngươi làm cậu ấy sợ hãi.” Hắn quay lưng lại với Hạ Nặc, nhìn con mèo đen tỏ vẻ không đồng ý, “Quy định của trang viên là chỉ có những người có tội mới bị giết, bây giờ cậu ấy không còn tuân theo quy tắc này nữa. Về phía Nana, ta sẽ tự mình giải thích cho cô ấy. “

“Cô ta sẽ không nghe lời ngươi đâu.” Con mèo đen chậm rãi vuốt râu “Cuối cùng cũng đợi được ngày có thể tự mình báo thù. Ngươi có thể bảo cô ta dừng lại sao? Không thể!”

“Chuyện này ngươi không cần lo lắng.” Người đàn ông lại nắm lấy tay Hạ Nặc, chuẩn bị rời đi, “Hơn nữa, ta thấy 'Elizabeth' của ngươi đi tới Đài phun nước của Nữ thần, ngươi không đi xem!?”

“...” Mắt mèo đen đột nhiên trở nên sắc bén, “Cám ơn ngươi đã cho ta biết. Đổi lại ta sẽ không nói cho Nana về con mồi cùng ngươi. Đương nhiên, nếu Nana phát hiện, cũng không trách được ta...Vì vậy, tốt hơn hết ngươi nên tìm một nơi để giấu cậu ta thật tốt. “

Nói xong, nó nhảy xuống cầu thang và biến mất khỏi tầm mắt của hắn trong tích tắc.

“Không cần ngươi nhắc, ta đương nhiên sẽ bảo vệ cậu ấy...” Người đàn ông tự lẩm bẩm.

Cuối cầu thang này là một căn gác nhỏ, cũng là nơi hắn đang muốn tới. Nơi này ngoại trừ hắn ra cũng không ai dám bén mảng đến, đem nhốt cừu nhỏ ở đây sẽ không có nguy hiểm nào rình rập.

Lúc này, Hạ Nặc đang nhìn vào bảng điều khiển trò chơi trong đầu, không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Bảng điều khiển trò chơi ghi:

Nhiệm vụ chính: Sống sót trong trang viên trong bảy ngày

Phần thưởng: 1.000 điểm

Nhiệm vụ phụ: Khám phá trang viên

Hoàn thành hiện tại: 0,5%

Phần thưởng: 5.000 điểm

Nhiệm vụ đặc biệt: Làm sáng tỏ bí ẩn và giải phóng những linh hồn xấu xa trong trang viên

Phần thưởng: 15.000 điểm

Nhắc nhở: Gói trò chơi (chưa sử dụng) đã được phát hành. Đổi gói trò chơi (được bật).

Vật phẩm đặc biệt: Lời mời đến Trang viên của Oriel (chưa được xóa)

〈Ngài_____ thân ái! Ngài được mời đến bữa tiệc kỷ niệm sinh nhật lần thứ hai mươi lăm của chủ nhân của Trang viên Oriel được tổ chức vào ngày 15 tháng 7.

Từ các nhân viên của Oriel, ngày 30 tháng 6〉

Lưu ý: Chúng tôi có một bất ngờ cho bạn trong khu vườn, vì vậy hãy nhớ ghé qua.

“15.000 điểm?” Hạ Nặc còn chưa kịp chú ý đến lời nhắc và vật phẩm đặc biệt ở phía dưới, phần thưởng trò chơi đã thu hút toàn bộ sự chú ý của cậu.

Thế giới trò chơi đầu tiên của người mới, phần thưởng lại có thể phong phú như vậy? Thân thể khỏe mạnh cậu muốn đổi chỉ cần 120.000 điểm. Nếu như có thể hoàn thành cả ba nhiệm vụ, liền sẽ nhận được một phần sáu số điểm.

Thật vui mừng khi nghĩ về nó.

Nếu hệ thống vẫn còn ở đây, nó nhất định sẽ dập tan cái ảo tưởng viễn vông, phi lý này một cách không thương tiếc.

Mức độ phong phú của phần thưởng tỷ lệ thuận với độ khó của nhiệm vụ. Thế giới trò chơi 《Trang viên quạ đen》xếp hạng mức độ nguy hiểm thấp, không thích hợp lắm để huấn luyện người mới. Nhiệm vụ chính của thế giới này nổi tiếng với độ khó rất thấp, miễn là không chết và không vi phạm luật chơi thì về cơ bản là không thể làm được gì.

Hệ thống sắp xếp để Hạ Nặc tiến vào thế giới này, ban đầu chỉ là để cậu hiểu biết luật chơi và làm quen với thế giới trò chơi. Ai có thể ngờ rằng cậu lại thay đổi đến mức muốn hoàn thành cả ba nhiệm vụ?

Đáng tiếc hệ thống cũng không thể tiến vào thế giới trò chơi, hiện tại làm bạn bên cạnh Hạ Nặc chính là hệ thống trò chơi tích hợp trong 《Trang viên Quạ Đen》, cũng không thông minh, chỉ có chức năng thông báo nhiệm vụ cơ bản, phát thưởng, tự nhiên sẽ không đối với ý tưởng của Hạ Nặc đưa ra bất kỳ dị nghị nào.

Vì thế Hạ Nặc liền mang theo loại ý niệm mà trong mắt những người chơi khác tuyệt đối là không bao giờ thực hiện được này trong đầu, từng bước từng bước theo 'bạn trai' đi về phía gác mái, một cánh cửa sắt xuất hiện trước mặt bọn họ.

Cửa sắt rất rộng và cao, bởi vì đã lâu không dùng, trên nút cửa đã sinh ra một tầng rỉ sét thật dày, một cái khóa sắt ngang dọc trên đó.

Nam nhân nhìn thoáng qua nơi ở trước năm mười hai tuổi của hắn, trong ánh mắt toát ra vài phần căm hận, rất nhanh liền bị hắn che giấu.

Hắn vốn định lấy chìa khóa ra mở cửa, lại phát hiện chìa khóa đã sớm bị hắn không biết ném đi đâu lúc trước. Tuy ở chỗ quản gia khẳng định còn có chìa dự phòng, bất quá ông ta hiện tại đang ở trong phòng yến hội cùng cháu trai hưởng thụ “Hạnh phúc gia đình”, hắn cũng không tiện đi quấy rầy bọn họ.

Suy nghĩ một chút, người đàn ông đặt tay lên khóa sắt, một lát sau, “rắc”, khóa sắt rơi xuống đất, hắn quay đầu: “Được rồi, vào đi. “

Vừa mở cửa sắt ra, không khí ẩm ướt âm lãnh trong gác xép liền toàn bộ ập vào mặt, mũi Hạ Nặc.

Hạ Nặc rụt cổ lại, lúc này trực giác nhạy bén của động vật nhỏ phát giác, cậu do dự hỏi: “Cái kia, tại sao chúng ta lại tới nơi này? Nơi này làm cho em cảm giác có chút kỳ quái...”

Tuy nói hệ thống dặn dò cậu phải nghe lời 'bạn trai', nhưng căn gác xép trước mặt này, thật sự là tản ra khí tức âm u, quỷ dị, Hạ Nặc di chuyển bước chân, thế nào cũng không thể có dũng khí để bước vào.

Tại sao 'bạn trai' lại đưa cậu đến đây? Không có điểm kích hoạt nhiệm vụ nào ở đây cả.

Trực giác của động vật nhỏ thật đúng là rất nhạy bén a.

Hắn nhìn thiếu niên đáng thương hề hề, cơ hồ muốn co lại thành một đoàn, nhịn không được muốn đùa giỡn cậu một chút.

Hắn tiến về phía trước một bước, bóng tối bao trùm xuống thiếu niên, đổ lên sàn nhà hình thành một đám bóng đen khổng lồ, chúng vặn vẹo, lộ ra rất nhiều đôi mắt đỏ tươi.

Mặc dù Hạ Nặc không nhìn thấy một màn đáng sợ này, nhưng theo bản năng cảm giác được nguy hiểm.

“Ngươi có thể đoán xem, tại sao ta phải dẫn ngươi đến loại địa phương 'cảm giác kỳ quái' này?” Nam nhân cố ý hạ thấp thanh âm, giọng nói vốn từ tính nghe có vài phần biến dạng, càng làm tăng thêm sự đáng sợ cho bầu không khí quỷ dị trước mắt.

“......”

Hạ Nặc lui về phía sau vài bước, nắm lấy tay vịn cầu thang, đôi mắt to tròn mở to nhưng hoàn toàn không có tiêu cự, lộ ra vẻ mặt luống cuống.

Lúc này nam nhân cư nhiên có thể lý giải vì sao có vài người đặc biệt thích trêu chọc thú cưng nhà mình, bởi vì có thể nhìn thấy tiểu sủng vật sau khi bị kinh hách lộ ra bộ dáng sợ hãi đáng yêu, thật sự sẽ làm cho người ta cảm thấy thỏa lòng.

“Đoán được chưa, là vì cái gì?”

“Bởi vì... Bởi vì...” Thân thể thiếu niên trước mắt khẽ run rẩy, ngón tay nắm chặt lấy tay vịn ở bên cạnh, sau mấy lần muốn nói lại thôi, rốt cục há miệng ra.

“Bởi vì —— muốn bảo vệ em?” Cậu do dự nói.

“Ha, ha ha, ha ha...” Trầm mặc một lát, Hạ Nặc nghe được nam nhân bỗng nhiên nở nụ cười, hắn càng cười càng lớn, giống như phát hiện ra chuyện gì thú vị, cười đến không dừng lại được.

“Sao, có chuyện gì vậy? Em đoán sai sao? “Hạ Nặc vốn rất chắc chắn suy đoán của mình, lại bị hắn cười như vậy, cũng trở nên không xác định được.

Chẳng lẽ cậu thật sự đoán sai?

Nhưng lúc trước 'bạn trai' cùng mèo nói chuyện, tuy rằng cậu nghe không hiểu lời mèo nói, nhưng lời nói của hắn cậu đúng là có thể nghe hiểu, cũng có thể nghe ra trong lời hắn nói sẽ bảo vệ cậu. Càng không cần phải nói câu “Ta sẽ bảo vệ tốt cậu ấy...”, tuy rằng thanh âm không lớn, nhưng bằng vào thính giác nhạy bén của cậu hiện tại, cũng nghe rất rõ ràng.

Tuy rằng ngay từ đầu cũng không đoán được, nhưng liên tưởng đến lời nói lúc trước của người này, cậu nghĩ mình hẳn không đoán sai.

“Không có, ngươi không đoán sai.” Hắn đi tới, ánh mắt sáng quắc nhìn cậu, “Ta còn tưởng rằng hành động vừa rồi của ta sẽ khiến ngươi hiểu lầm. “

“Sẽ không đâu!” Hạ Nặc kỳ quái 'nhìn' nam nhân một cái, “Em tuy rằng có chút chậm chạp, nhưng có thể phân biệt được thật giả, người khác đối với em, em đều có thể cảm nhận được. “

Ngay từ đầu, anh ấy đã thể hiện sự yêu thương sâu sắc của mình đối với cậu. Vô luận là nhắc nhở cậu chú ý cầu thang, hay là ôn nhu sờ đầu cậu, hoặc là nói muốn bảo vệ cậu. Mỗi một chuyện đều được Hạ Nặc vững vàng ghi nhớ trong lòng, dưới loại tình huống này cậu làm sao có thể hiểu lầm?

“Thật sự là cảm ơn anh rất nhiều vì trước đây đã chiếu cố em. Nếu có bất cứ điều gì anh cần em làm, xin hãy cứ nói cho em! “, Hạ Nặc thập phần trịnh trọng nói.

Ôi, làm thế nào có thể dễ thương như vậy! Hắn cảm thán trong lòng, nói: “Vậy thì đổi lại, cho ta biết tên của ngươi?”

“Hả?” Hạ Nặc không ngờ người này lại đưa ra điều kiện nhanh như vậy, trong đầu hiện lên cảnh báo lúc trước của hệ thống, khiến cậu do dự một lúc.

“Ngươi không thể cho ta biết tên ngươi được sao?” Giọng người đàn ông trầm thấp, nghe có chút thất vọng lại mất hứng.

“... Vâng, vâng.” Đầu của Hạ Nặc nóng lên, mở miệng đồng ý, lúc nói ra lời này, cậu cảm thấy có chút bất an không biết vì sao. “Em tên Hạ Nặc, Hạ trong mùa hạ, Nặc trong nhất nặc thiên kim đích nặc(*).”

(*): lời hứa ngàn vàng

Hệ thống cảnh báo không nên nói tên cho NPC, nếu nói đồng bạn của mình chắc cũng không có vấn đề gì, đúng không?

Cậu thậm chí còn không biết rằng mình đã sớm bước vào cái bẫy do ác linh giăng ra, thậm chí cậu còn nở một nụ cười vô cùng tin tưởng với ác linh mà không hề nhận ra nguy hiểm.

Vì vậy, người đàn ông mỉm cười và nói với cậu tên của hắn: “ Ta tên là Khám Thâm, hãy nhớ kỹ.”

Nếu Hạ Nặc biết gì đó về trang viên này, cậu sẽ biết rằng 'Khám' là họ của chủ nhân đầu tiên của trang viên này. Sau khi hắn qua đời, trang viên nhiều lần đổi chủ, và mỗi chủ nhân sau đó đều chết rất thảm thương.

Nhưng đây là đêm đầu tiên cậu đến trang viên, vừa vào trò chơi, hoàn toàn không có thời gian để thu thập thông tin, vì vậy cậu chỉ nói “ừm” rồi gật đầu, biểu thị rằng cậu đã nhớ tên.

Vào lúc này, thư mời đột nhiên xuất hiện với những dao động giống như mặt nước, các phông chữ được sắp xếp lại và kết hợp để trở thành—

〈Chào mừng Ngài Hạ Nặc đến thăm Trang viên Oriel, cửa trang viên sẽ luôn mở cho Ngài bất cứ lúc nào, và tất cả nhân viên Oriel đều mong chờ sự xuất hiện của Ngài.

Trân trọng, Khám Thâm của Oriel Manor. 〉

__________

Tác giả có điều muốn nói: Thư mời chính là manh mối quan trọng, mọi người có thể đoán được tác dụng của nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.