Yêu Vì Tính Phúc

Chương 14: Chương 14: Hiến vũ




Yến hội hoàng gia so ra không thể tầm thường, ở đây ai ai cũng là người có thân phận địa vị, mỗi lời nói hành động đều phải cẩn thận, vì thế muốn ở yến hội như vầy ăn no, thật là ước mơ xa vời. May mắn trước đó ăn qua không ít đồ lót dạ, bằng không lúc này có thể đói đến ngực dán vào lưng a, Hứa Diệc Hàm một mặt cảm khái, một mặt lặng lẽ đi theo sau Kiều Vũ Mặc.

Mày rậm anh tuấn, khuôn mặt sáng sủa, cái mũi anh đĩnh, sườn mặt hắn góc cạnh rõ ràng, trông thật đẹp mắt. Giờ phút này đang nói cười cùng Đoạn Hạo, rất có phong thái, không kiêu ngạo không siểm nịnh, thật sự là một nam nhân có mị lực.

Hứa Diệc Hàm ngẩn ngơ một hồi.

Khi các nam nhân nói chuyện, không khí có chút ngột ngạt, đãi hết một vòng khách nhân xong, yến hội mới bắt đầu mang đồ ăn lên, ca múa vũ hội, những người bên phía Hoàng hậu, cùng nhau nói chuyện nhẹ nhàng.

Hứa Diệc Hàm vốn dĩ cảm thấy trong yến hội này không có chuyện của nàng, không nghĩ tới đột nhiên lại bị chỉ điểm.

Ngẩng đầu lên nhìn, là một phi tử trong hậu cung, trang điểm sắc sảo, người đeo đầy trang sức. Mặt mày nàng thanh tú, lại có vẻ ổn trọng, lúc này đang đánh giá Hứa Diệc Hàm, cười đến rất là vui mừng: “Đây là Hứa nương tử chính thê của Hầu gia đi? Quả thực là kinh diễm, nhanh sắc khuynh quốc khuynh thành. Hoàng thượng còn nhớ rõ, năm đó lúc tứ hôn là một khoảnh khắc giai thoại cỡ nào, Hầu gia mấy năm nay cũng chưa bao giờ mang nàng tham dự yến hội, gặp mặt còn khó hơn nhìn sao trên trời. Hiện giờ xem ra, quả nhiên là nam thanh nữ tú, trời sinh một đôi.”

Hoàng thượng vừa nghe nàng nói, xoay mặt nhìn kỹ Hứa Diệc Hàm, sau lại cười lớn, bỡn cợt mà nhìn Kiều Vũ Mặc: “Hiền phi mắt nhìn thật tốt, đúng thật là quốc sắc thiên hương, chả trách Kiều ái khanh gần đây hoảng hốt vô thần.”

Hứa Diệc Hàm nghe Hiền phi đột nhiên nhắc đến mình, lại nói đến khoa trương như thế, cũng không biết là vô tình hay cố ý, trong lòng nhưng vẫn cảnh giác. Mấy năm nay Kiều Vũ Mặc không ưa chính thê là chuyện ai cũng biết, thế nhưng trong miệng nàng ta ngược lại thành Kiều Vũ Mặc kim ốc tàng kiều*, mọi người nghe xong, thật sự là chuyện tấu hài. Nhưng thật ra Hoàng thượng lại nhìn thấy, quan hệ Kiều Vũ Mặc và nàng gần đây hình như có chút biến chuyển...

*kim ốc tàng kiều: dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình

Nhưng Hứa Diệc Hàm cũng không sợ hãi, thong thả ung dung hành lễ: “Hoàng thượng cùng nương nương quá khen, thiếp thân bất quá cũng là một nữ tử, vốn nên ở trong phủ hầu hạ Hầu gia, không thích ồn ào phiền toái, thường ngày quanh quẩn trong viện*, thật không bằng chư vị tỷ muội thành thạo, bởi vậy chưa từng ra phủ giao du, thật sự hổ thẹn.”

*khúc này CV hơi khó hiểu nên ta tạm để như thế huhu, ai hiểu làm ơn giải thích hộ ta nhé (CV: “nề hà trí đoản mới vụng, bất kham dùng một chút”)

Kiều Vũ Mặc cũng phụ họa: “Vi thần gần đây xử sự bất lực, tạ Hoàng thượng rộng lượng.”

Hoàng thượng cười ha hả nhìn bọn họ: “Thần tử của Trẫm Kiều ái khanh đã nhanh miệng, không nghĩ tới phu nhân hắn còn tốt hơn, thật là trời đất tạo nên một đôi.”

Hiền phi vốn định trước mặt mọi người nhục nhã Hứa Diệc Hàm một phen, không nghĩ tới nàng thông minh như thế, nói nói vài câu đã làm Hoàng Thượng yêu thích, trong mắt hiện lên một tia không vui, bị Hứa Diệc Hàm nhìn đến, trong lòng cười lạnh.

Hiền phi lại thay khuôn mặt tươi cười, nhìn Hứa Diệc Hàm: “Nếu trăm năm khó gặp, hay nhân yến hội này, thỉnh Kiều phu nhân vì Hoàng thượng cùng Thái tử hiến vũ, như thế nào?”

Lời này vừa nói, Kiều Vũ Mặc lại nhăn mi. Hứa Diệc Hàm múa không tốt, ai ai cũng rõ. Ở loại yến tiệc này, bảo nàng hiến vũ, là có ý định làm khó nàng. Vị Hiền phi này, rốt cuộc là nhằm vào ai?

Hứa Diệc Hàm vốn không muốn làm nổi, nhưng hiện tại có người tới muốn gây sự, nếu không đáp trả, kia thật sự xin lỗi lương tâm chính mình!

Nói đùa, ta một nữ nhân hiện đại há có thể cùng các ngươi kẻ hèn cổ nhân so sánh? Chọn đại một cái kỹ năng vũ đạo chưa đến một giây là xong, chẳng qua sẽ ảnh hưởng chút ít đến tiến độ hoàn thành, nguyện lực điểm sẽ thiếu đi một chút ít.

Không đợi Kiều Vũ Mặc lên tiếng cử tuyệt, Hứa Diệc Hàm liền đứng dậy nói: “Nếu Hiền phi đã nói như thế, thiếp thân không dám từ chối, nếu Hoàng thượng, hai vị Thái Tử, các vị khách quý không chê, thỉnh chờ một chút, để thiếp thân thay đổi vũ y, vì chư vị hiến vũ, lấy giao hảo hai nước làm trọng.”

Nàng cười sáng lạn, mê hoặc chúng sinh, dẫn đến các nam nhân ngồi đây tâm thần hoảng hốt một phen.

Chương sau thịt đến nhé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.